Ở đây không ai không biết Ôn Đình Trạm có chú định đối lập với Hoàng Kiên, có thể nói Ôn Đình Trạm tới Tây Ninh làm tri phủ đó chính là một kích trí mạng Hoàng Kiên, từ khi bệ hạ khắc khởi phái Ôn Đình Trạm tới đây, liền phát ra một tín hiệu cho Hoàng Kiên, đó chính là không muốn hắn tiếp tục toàn quyền nắm quân chính tại Thanh Hải, thức thời thì mau chóng tự giác nộp lên trên.
Hoàng Kiên thực rõ ràng không cam lòng, thay đổi cho ai cũng đều không cam lòng. Cho nên với Ôn Đình Trạm mà nói, Hoàng Kiên chết đi không tốt sao? Ôn Đình Trạm thế nhưng ở thời điểm mấu chốt như vậy, đưa đến giải độc đan vô cùng trân quý. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, đừng nói là đối thủ, liền tính hoàng đế trúng độc bệnh tình nguy kịch, bọn họ những người này chưa chắc phóng khoáng đem giải độc đan độc nhất vô nhị dâng lên.
Nhưng Ôn Đình Trạm đã làm được, hơn nữa còn không chút do dự, phảng phất như viên giải độc đan mà mọi người đều khát cầu này đối với hắn mà nói bất quá chỉ là một vật tùy tay có thể bỏ, ngay cả Hoàng Nhận thân là người nối nghiệp Hoàng Kiên cũng phải suy nghĩ cẩn thận. Chính mắt nhìn thấy phụ thân nuốt xuống đan dược, sắc mặt đen như mực mau chóng giảm bớt, Hoàng Nhận cũng chỉ có thể cảm thán: “Thế có quân tử, rõ ràng như mỹ ngọc, sáng trong tựa hạo nguyệt, chính là Ôn Duẫn Hòa.”
“Viên giải độc đan kia……” Hoàng Kiên được giải độc, sức khỏe có tiến triển, những người khác cũng đã rút đi, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang nắm tay nhau trở lại viện của chính mình, nàng không khỏi ngưng mi hỏi, “Giải độc đan kia, còn có dụng ý khác?”
“Có hay không, ngày sau phải xem hành động của Hoàng Kiên.” Ôn Đình Trạm ý vị thâm trường nói.
“Gian tà!” Dạ Dao Quang không khỏi phun trào, nàng biết đồ tốt như vậy Ôn Đình Trạm chắc chắn phải mất rất nhiều tâm tư. Mặc dù giải độc đan tuy đói với Ôn Đình Trạm mà nói, không giống những người khác coi là thứ độc nhất vô nhị, nhưng cũng cảm thấy vô cùng trân quý.
Ôn Đình Trạm một phen liền đem Dạ Dao Quang ôm vào trong lòng, cúi người kề sát bên tai nàng, hơi thở ấm áp có chút hỗn loạn, lại thêm mùi hương mát lạnh xông vào mũi: “Dao Dao, ta gian chỗ nào? Hả?”
Thanh âm cuối còn cố tình kéo dài, làm Dạ Dao Quang cảm thấy nghe xong lỗ tai ong ong đầy sự mị hoặc. Như có một luồng điện lưu nhảy trong lòng, làm cả người Dạ Dao Quang tê rần, lực lượng trong thân thể dường như bị tiếng nói ma lực của hắn rút ra, toàn bộ thân mình đều mềm nhũn. Nàng cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Ôn Đình Trạm chỉ cần nhẹ nhàng trêu chọc là có thể làm nàng mềm ở trong lồng ngực hắn.
Kiều hương nhuyễn ngọc* trong ngực, Ôn Đình Trạm con ngươi đen lại, cỗ khí nóng rực từ một chỗ sâu kín quay cuồng, bàn tay nắm vòng eo nàng không tự chủ được ép chặt, cúi người ngậm lấy đôi môi mỏng manh của nàng, động tác nhẹ nhàng ôn nhu, thật cẩn thận cùng lưu luyến, phảng phất như nụ hôn đầu tiên của bọn họ.
*Kiều hương nhuyễn ngọc: các cô nương trẻ tuổi, thơm tho trắng nõn như ngọc ^^
Tính lại, từ sau khi Quảng Minh trong bụng được bảy tháng bọn họ không còn thân thiết quá, vì súng đã lên cò, hai người đều khó chịu, Ôn Đình Trạm rất ít khi cùng nàng thân mật, khoảng cách tới hiện tại cũng đã nửa năm. Lần ôn nhu này, Ôn Đình Trạm không cuồng bạo mưa rền gió dữ như nàng khát vọng, ngược lại nhẹ nhàng triền miên như thế làm đại não Dạ Dao Quang càng thêm trống rỗng.
Không biết ở trên môi Dạ Dao Quang gặm cắn bao lâu, thẳng đến khi hai cánh môi đỏ tươi sưng lên, Ôn Đình Trạm mới buông nàng ra. Khi hai cánh môi tách nhau còn kéo ra vài sợi chỉ bạc ái muội* (óe óe @@, xin lỗi mn không thể không cảm thán đoạn này vì lỡ tưởng tượng hơi xa), đôi tay đỡ lấy sau gáy Dạ Dao Quang, nâng lên khuôn mặt nàng, Ôn Đình Trạm dùng trán kề trán Dạ Dao Quang, hơi thở vẫn còn nặng nề.
Dạ Dao Quang nhắm mắt lại, chờ đợi động tác tiếp theo của Ôn Đình Trạm, nhưng lại cảm giác được hô hấp Ôn Đình Trạm dần tiệm ổn. Mở mắt ra thấy đôi mắt đối diện mê ly, hơi ánh nước nhìn Ôn Đình Trạm, đáy mắt có chút mờ mịt nghi hoặc.
Bộ dáng cực đáng yêu này của nàng thực sự chọc trúng điểm nhạy cảm của Ôn Đình Trạm. Hắn liền nhổm thân lên đem Dạ Dao Quang bế ngang tiến vào nội thất. Nước ấm đã chuẩn bị tốt, tự mình tắm rửa cho Dạ Dao Quang, lau rửa sạch sẽ cho nàng, cuối cùng Dạ Dao Quang bị hắn làm cho mơ mơ màng màng ôm đến trên giường. Nguyên bản dưới thủ đoạn ngày càng cao siêu của Ôn Đình Trạm đã làm nàng hoàn toàn luân hãm* (bị chiếm đóng, thất thủ), nhưng lúc này khi lưng vừa đặt lên giường, Dạ Dao Quang tức khắc thanh tỉnh.
Nàng vùng dậy muốn rời khỏi người Ôn Đình Trạm, nháy mắt đôi mắt khôi phục thanh minh hung tợn trừng lớn nhìn Ôn Đình Trạm, bất mãn buột miệng thốt ra: “Chàng có phải không được hay không!”
Nói xong, Dạ Dao Quang liền mếu 囧, nàng tuyệt đối không có ý tứ dục cầu bất mãn, nàng thuần túy bởi vì hôm nay bị Ôn Đình Trạm trêu chọc hơn một canh giờ, luôn là ở thế dưới. Tuy rằng nàng cũng đích xác có điểm sung sướng, nhưng nàng không hiểu Ôn Đình Trạm đây là muốn làm gì, nếu không phải xác thật cảm nhận được dục vọng của Ôn Đình Trạm, nàng cũng phải hoài nghi nàng đã mất đi lực hấp dẫn với Ôn Đình Trạm hay không, lúc này đại não mới bùng phát thoát ra một câu.
Không khí nháy mắt cứng lại, Ôn Đình Trạm cả người khí lạnh một trận quanh quẩn, đôi mắt trong trẻo lại sâu không đáy trở nên càng thêm đen sậm quay cuồng, hầu kết giật giật, xâm lược nhìn Dạ Dao Quang: “Dao Dao, ta sẽ ghi nhớ lời của nàng hôm nay.”
Dạ Dao Quang bỗng nhiên giật thót, đầu lưỡi đều xoắn lại, sau một lúc lâu không tìm được thanh âm, có chút tức giận cùng quẫn bách, Dạ Dao Quang biến thành con rùa đen kéo chăn đem chính mình che lại. Thẳng đến khi cảm giác hơi thở bên người đi xa, nàng mới lặng lẽ xốc chăn lên lộ ra đôi mắt, xác nhận Ôn Đình Trạm không ở đây, lại nghe được tiếng nước, mới ảo não cắn cắn môi, hối hận muốn đào hố chết vì câu nói do xúc động vừa rồi, hận không thể đâm đầu vào cột, nàng cũng không biết Ôn Đình Trạm có nghĩ rằng nàng là nữ nhân có khao khát ấy hay không!
Rửa mặt xong, lo lắng tiểu thê tử đã ngủ, sợ quấy rầy nàng tỉnh giấc, Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng kìm lại hơi thở của mình, chậm rãi đi vào liền nhìn thấy thê tử đang thẫn thờ bộ dáng như thất bại. Tuy rằng biết hắn đang tiến vào, đã nhanh chóng thu liễm lại, nhưng Ôn Đình Trạm vẫn kịp nhìn hết thảy, tức khắc lại hiểu lầm suy nghĩ của Dạ Dao Quang, than nhẹ một hơi, xoay người lên giường, đem Dạ Dao Quang ôm vào trong lòng, cằm nhẹ nhàng cọ cọ đỉnh đầu nàng: “Dao Dao, nàng còn đang ở cữ, ta muốn cũng không thể làm ra những hành động đó với nàng.”
Dạ Dao Quang sửng sốt, bởi vì nàng là người tu luyện, mà hơn nữa nàng sinh chính là linh thai, cho nên cơ hồ qua mấy ngày cũng đã khôi phục như lúc ban đầu, nàng không phải bay xuyên từ Tây Ninh tới Hải Tây sao? Trong lòng tuy rằng vẫn sẽ nhớ nhi tử, nhưng nàng thực sự đã quên chính mình kỳ thật tính ra cũng chưa qua thời gian ở cữ.
Nhưng hắn lại nhớ rõ, trong lòng lập tức có một dòng nước ấm ùa vào, đem mọi sự khó chịu khi này đuổi đi. Dạ Dao Quang duỗi tay vòng lấy Ôn Đình Trạm, rúc vào trong lồng ngực ấm áp của hắn, nàng không nói gì mà an tĩnh nhắm hai mắt, hưởng thụ những thứ tốt đẹp nhất hắn dành cho. Kỳ thật thân thể của nàng đã hoàn toàn khôi phục, không thể dùng nữ tử bình thường để so sánh, nhưng giờ khắc này, bọn họ không cần tính toán, chỉ cần kéo dài điểm ấm áp này