“A!” Lúc này Kim Tử nhảy về phía trước, khoa tay múa chân với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang biến sắc, lập tức giật miếng ngọc Dương châu ở trên cổ Ôn Đình Trạm xuống. Dương châu ở trong tay Dạ Dao Quang nóng rực lên giống như một khối đá lửa. Lòng bàn tay Dạ Dao Quang bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau rát giống như có nham thạch nóng chảy vào, đau đớn đến mức Dạ Dao Quang suýt nữa cũng không chịu nổi.
Dạ Dao Quang vận khí chống đỡ cũng không có tác dụng gì, đang chuẩn bị vứt miếng ngọc Dương châu đi thì phát hiện miếng ngọc đã dính chặt vào lòng bàn tay của cô, bỏ cũng không bỏ được. Ngoài dự liệu của Dạ Dao Quang, miếng ngọc Dương Châu đột nhiên lơ lửng giữa lòng bàn tay của cô, dùng một sức mạnh vô hình tác động đến Dạ Dao Quang. Sau đó miếng ngọc bắt đầu xoay tròn, tỏa ra ánh sáng màu lửa đỏ.
“Ầm ầm!” Phần núi ở phía trên bắt đầu lay động, vụn đá bắt đầu lăn xuống. Ngọn núi này giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Dạ Dao Quang định xoay người rời khỏi đây nhưng dường như cả người cô đã bị chôn chặt xuống đất không nhúc nhích được.
“Trạm ca, đi mau đi!” Dạ Dao Quang hét lớn với Ôn Đình Trạm.
“Không được, ta không đi, muốn đi thì cùng đi!” Ôn Đình Trạm đứng bên cạnh cô, cố chấp nói.
“Trạm ca, hiện giờ muội không nhúc nhích được. Chàng tin tưởng muội, muội tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu. Chàng đi trước đi!” Dạ Dao Quang vội vàng nói.
“Ta không đi!” Ôn Đình Trạm mím môi, đôi mắt đen nhánh tràn ngập sự bướng bỉnh và kiên định.
Thấy Ôn Đình Trạm kiên quyết như vậy, Dạ Dao Quang không còn cách nào khác đành nhìn về phía Thẩm Triệu: “Thẩm trang chủ, mau rời khỏi đây đi. Ta sợ rằng những kẻ muốn tìm bảo vật kia nghe thấy động tĩnh lớn như vậy sẽ không kìm chế được nữa. Nếu như bọn họ liều chết xông lên thì trang chủ Quỳnh Vũ sơn trang nhất định không thể vắng mặt được!”
Thẩm Triệu nghe vậy lập tức nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang, sau đó cúi người hành lễ: “Là Thẩm mỗ đã gây phiền toái cho cô nương. Thẩm mỗ còn phải bảo vệ an nguy của bộ tộc, kính mong cô nương thứ tội!”
Thẩm Triệu hiểu rõ ý tứ của Dạ Dao Quang, hắn cúi người bái lạy một cái sau đó lập tức phóng đến chỗ Ôn Đình Trạm. Nhưng dường như Ôn Đình Trạm đã sớm đề phòng, cậu nhanh chóng nhảy lên bắt được cánh tay của Dạ Dao Quang khiến cả người Dạ Dao Quang dính sát vào người Ôn Đình Trạm. Thân thể cả hai người đều giống như bị đông cứng, không nhúc nhích được.
“Chàng…” Dạ Dao Quang thấy vậy, ánh mắt khẽ biến đổi.
Ôn Đình Trạm lại cầm thật chặt tay Dạ Dao Quang: “Dao Dao, ta không phải kẻ ngốc!”
Cậu chẳng những không ngốc, ngược lại còn thông minh hơn rất nhiều so với người bình thường. Lúc Dạ Dao Quang vừa lên tiếng nói với Thẩm Triệu, cậu đã có thể hiểu được dụng ý của cô. Sao cậu có thể để cho chuyện trên vách đá kia xảy ra một lần nữa? Nếu như lúc đó cậu không bị Tiết Đại đánh ngất xỉu, nếu như cậu có thể rơi xuống cùng cô thì không biết chừng cậu có thể thay cô gánh chịu cái bùa chú kia…
Việc đã đến nước này thì nhiều lời cũng vô ích, Dạ Dao Quang khẽ nhắm hai mắt lại nói với Thẩm Triệu: “Thẩm trang chủ nhanh rời khỏi đây đi, sợ rằng không bao lâu nữa nơi này sẽ sụp đổ hoàn toàn!”
Trên đỉnh núi càng ngày càng có nhiều vụn đá lăn xuống, Thẩm Triệu cũng biết tình huống nguy cấp nên không nói thêm gì nữa, chỉ tràn đầy áy náy nhìn Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang sau đó chắp tay thi lễ một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Từ lúc Dạ Dao Quang còn chưa nói chuyện với Ôn Đình Trạm thì Kim Tử và Vệ Kinh đã bị một luồng sức mạnh chế ngự. Ba người một khỉ giờ phút này đều bị vây khốn trong sơn cốc quái dị…
Dạ Dao Quang cũng không biết dùng cách nào để diễn tả tâm trạng lúc này của mình bởi vì từ xưa đến giờ chưa có ai không chút do dự ở lại bên cạnh cô cùng chung hoạn nạn, đặc biệt là trong giờ phút sinh tử như vậy….Tiếng chấn động ầm ầm ngày càng rõ ràng. Dựa theo biên độ của âm thanh này, Dạ Dao Quang mơ hồ cảm giác được có thứ gì đó trong núi đang thức dậy giống như muốn phá tan sơn cốc này để đi ra ngoài.
Lẽ nào ở nơi đây có thứ gì vô cùng hung ác bị phong ấn sao?
Trong lòng Dạ Dao Quang vừa nghĩ đến thì đột nhiên có một ánh sáng chói mắt bắn ra từ phía đối diện, chiếu vào trên mặt của bọn họ khiến bọn họ không mở mắt ra được. Sau đó một sức mạnh khổng lồ giống như vòng xoáy bắt đầu hút bọn họ vào trong.
Bốn phía đều là cát bụi mù mịt, thân thể Dạ Dao Quang rốt cuộc cũng cảm giác được sự tự do nhưng ở nơi gió lốc mạnh mẽ như thế này cô cũng không có năng lực gì để chống đỡ, đến cả mở miệng ra căn dặn đám người Ôn Đình Trạm một câu cũng không được…
Cuối cùng Dạ Dao Quang cũng chỉ có thể nhắm mắt lại, phó mặc hoàn toàn cho số phận cho đến khi cơ thể cô bị đập mạnh xuống đất mới mở mắt ra. Cô chậm rãi xoa bóp những khớp xương bị đau trên cơ thể sau đó từ từ đứng lên đi tìm mọi người.
Cũng may Ôn Đình Trạm, Vệ Kinh và Kim Tử đều rơi cách chỗ cô không xa. Cô gắng gượng đi tới chỗ Ôn Đình Trạm, ngồi xổm người xuống kiểm tra thân thể Ôn Đình Trạm một chút, phát hiện không có chỗ nào bị gãy xương. Có lẽ là do không bị va đập mạnh nên chỉ bị ngất xỉu, nghĩ vậy Dạ Dao Quang liền khẽ lay tỉnh Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm bị đẩy nhẹ vài cái lập tức mở mắt, sau đó hít thở một chút, hiển nhiên là cảm thấy được sự đau đớn trên thân thể truyền tới. Cũng may là không có nội thương, ngoại thương chỉ là chút xây xát không đáng kể.
Vệ Kinh ở phía bên kia không cần Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang gọi đã tỉnh lại. Kim Tử từ lúc rơi xuống đã trở thành đệm lưng cho Vệ Kinh nên Vệ Kinh là người có thương tích nhẹ nhất nhưng do có chút chóng mặt nên ngất xỉu mà thôi. Nhìn Kim Tử đáng thương đang bị hắn đè lên, Vệ Kinh hơi biến sắc:
“Kim… Kim Tử, ngươi có sao không?”
Trời ạ, hắn sẽ không đè chết Kim Tử đấy chứ?
Đôi mắt Kim Tử khẽ chuyển động, sau đó ánh mắt trở nên dữ tợn. Nếu không phải nó vừa mới tăng cấp, khớp xương đã được mềm mại thì chỉ sợ rằng mạng nhỏ của nó lúc này đã xong rồi!
Kim Tử vươn dài chân ra đạp cho Vệ Kinh một cước, sau đó mang theo gương mặt uất ức chạy đến trước mặt Dạ Dao Quang làm nũng.
Dạ Dao Quang hiện tại đang rất khó chịu trong người nên lập tức bế xốc nó lên ném qua một bên, sau đó bắt đầu tra xét hoàn cảnh xung quanh. Bốn phía đều là núi non trùng điệp, bọn họ bị ném lên trên một bãi cỏ. Lúc này bãi cỏ đã bị đá vụn bao phủ, mấy cây nhỏ ở phía xa cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Quay đầu nhìn toàn cảnh xung quanh một lượt, Dạ Dao Quang nói: “Chắc là do một hang động nào đó bị phá, luồng khí kia bạo phát ra ngoài nên chúng ta chỉ bị cuốn đi nhưng sơn cốc này cũng không bị sụp đổ.”
Chấn động như vậy vốn dĩ vô cùng kịch liệt, thậm chí còn đáng sợ hơn so với động đất nữa. Mọi thứ bên ngoài lúc này đã khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu. Dạ Dao Quang thở dài một hơi, cúi đầu nhìn miếng ngọc Dương châu ở trong tay. Lúc này nó đã không còn nóng rực như lúc nãy nữa, trong lòng cô có chút khó hiểu. Chuyện lần này rõ ràng là do miếng ngọc này tác động mà ra nhưng vì sao miếng ngọc lại sinh ra phản ứng như vậy? Bởi vì nghi hoặc không được giải đáp nên trong lòng Dạ Dao Quang càng thêm buồn bực, khó chịu.
“Dao Dao, nàng xem hình dáng của ngọn núi này có giống một đầu rồng hay không?” Đột nhiên Ôn Đình Trạm đang quan sát địa hình bỗng quay đầu lại hô to một tiếng với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang giật mình ngẩng đầu lên nhanh chóng nhìn theo hướng của Ôn Đình Trạm, phát hiện sơn mạch kia giống như một đầu rồng lơ lửng giữa không trung, những đoạn phía sau giống như thân rồng quanh co khúc khuỷu kéo dài đi xuống…
“Muội hiểu rồi!” Dạ Dao Quang vô cùng kinh ngạc, lớn tiếng nói:
“Là long mạch, là long mạch chí dương mới có thể cộng hưởng cùng với miếng ngọc Dương châu này. Nơi đây thì ra lại là long mạch!”