Đó là một người, không, hẳn không thể gọi là người, so với người bình thường thân thể to lớn hơn nhiều lần. Toàn thân xanh mượt, phảng phất như dùng thuốc nhuộm lên một tầng xanh lục, mà nhìn bên ngoài da nổi lên mấy cục thịt lồi, tự như bọt nước ục ục toát ra từ suối nước nóng, nhìn không ra tướng mạo. Gương mặt kia, ngũ quan làm cho người nhìn một loại cảm giác quái dị, chỉ có đôi mắt màu xanh biếc có thể nhìn rõ đang chăm chú vào Dạ Dao Quang.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Dạ Dao Quang nhíu lại, đáy mắt hiện lên hàng quang, nhìn con quái vật trước mắt này cùng cách xuất hiện của nó, quả thực khó đối phó.
“Muốn biết ta là thứ gì, đánh thắng ta rồi hẵng nói.” Quái vật có đôi mắt màu xanh lục phát động công kích, giọng nói của nó khàn khàn như rỉ sắt mài lên pha lê, làm người nghe hận ước gì mình không có lỗ tai.
Thanh âm khó nghe như vậy, không nhận ra nam hay nữ, Dạ Dao Quang cũng lần đầu tiên nghe thấy. Nàng điểm mũi chân, bắt lấy Ôn Đình Trạm cùng Khắc Tùng lui về phía sau, cánh tay dài kia vừa tới thì bị hụt.
Ba người lui về phía sau rơi xuống đất liền nhìn thấy chỗ cả ba vừa đứng bị nắm tay kia nện xuống lập tức tạo thành một cái hố to, nhấc lên cát bay mù mịt.
Nếu như một quyền này dội lên người bọn họ, chỉ sợ lúc này đã bị đập nhuyễn thành bánh nhân thịt.
Một kích thất bại, quái vật lần thứ hai công tới, hai cánh tay dài đồng thời đưa ra, Dạ Dao Quang cũng không tránh ngay lập tức mà đứng đón nhận trực diện. Rất nhanh hỗn chiến xảy ra, từng đợt cát cháy cuồn cuộn kích động theo, thấy không rõ thân ảnh bọn họ.
Lăn lộn một hồi, lưỡng đạo thân ảnh một lớn một nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện qua khóe mắt. Khắc Tùng cũng biết thân thể mình là phàm thai, lao ra chẳng những không giúp được gì lại còn có khả năng trở thành trói buộc, cho nên dứt khoát đứng ở một bên nhìn, chăm chú theo dõi tình hình trận đấu.
So với Khắc Tùng, Ôn Đình Trạm càng thêm lo lắng, không biết Dạ Dao Quang có kịp bổ túc nguyên khí hay chưa.
Dạ Dao Quang bên này, thân hình nàng nhỏ xinh, lại vô cùng linh hoạt, đổi vị trí liên tục xung quanh quái vật, làm nó đầu óc choáng váng. Quái vật cảm thấy mình bị trêu chọc, trong cơn giận dữ mà gia tăng lực đạo trên tay, nó nhất định phải đem nữ nhân trước mắt bầm thây vạn đoạn.
Dạ Dao Quang ở bốn phía thân thể nó nhảy tới nhảy lui, cũng không phải đơn giản né tránh mà đang tìm kiếm nhược điểm của quái vật này. Con quái vật này tuy nhìn bề mặt da lồi ra như bong bóng nhưng lại phảng phất cứng dày như kim cương, đao thương bất nhập.
Dạ Dao Quang thầm nghĩ cứ như vậy cũng không phải biện pháp, vì thế tay giơ lên khí Ngũ hành đẩy cát vàng trước mặt, thân ảnh hai người hiện ra, gửi tới Ôn Đình Trạm ánh mắt chỉ hai người mới hiểu.
Quái vật thân thể khổng lồ nhưng động tác lại không chậm, lực đạo mạnh mẽ, còn Dạ Dao Quang thân thể mềm mại, động tác nàng rất nhanh, những đòn tấn công của quái vật nàng đều có thể tránh rất dễ dàng, làm cho quái vật cảm thấy nó bị biến thành đối tượng để nàng chơi đùa.
Quái vật bất thiện nhìn chằm chằm nhân loại đang xoay quanh thân nó, đại chưởng thành quyền, móng tay dài bén nhọn thành trảo bấu lên da thịt trên người, lập tức một cỗ mùi tanh tưởi truyền ra. Máu mủ màu xanh biếc từ chỗ nó xé rách chảy ra, chảy từ trên người rơi xuống đất, chỉ thấy chỗ cát đá lập tức bốc lên một trận khói nhẹ, còn có thể nghe âm thanh bị nướng cháy “xèo xèo”.
Máu mủ của nó có tính ăn mòn cường đại!
Quái vật tiếp tục đánh tới song chưởng có mang theo máu của nó, Dạ Dao Quang lập tức càng thêm thận trọng tránh đi. Máu mủ theo chưởng của quái vật vung lên không trung, một trời đầu máu xanh dày đặc rơi xuống, Dạ Dao Quang ngoái đầu nhìn lại hô to: “Tránh đi.”
Vì theo sát quái vật để công kích nên chưởng đó Dạ Dao Quang khó khăn lắm mới tránh khỏi, gương mặt trắng nõn vẫn bị sượt qua một miệng vết thương. Thấy vậy Ôn Đình Trạm liền quýnh lên, không quan tâm hết thảy mà rút kiếm phi thân lên, ôm lấy eo nhỏ mềm mại của Dạ Dao Quang, đau lòng nhìn về trầy trên mặt nàng, cực kỳ khéo léo tránh đi những giọt mủ huyết nhỏ.
“A Trạm, muội không sao.” Ở trong lòng Ôn Đình Trạm thở dốc, Dạ Dao Quang nở nụ cười tươi với hắn.
“Dao Dao, nhược điểm của nó ở gáy.” Biết không ngăn được nàng cho nên sau khi hai người rơi xuống đất, Ôn Đình Trạm lau đi vết máu trên mặt nàng rồi hoàn toàn buông lỏng bàn tay đang giữ chặt eo nàng.
Ánh mắt mới vừa rồi của Dạ Dao Quang chính là muốn dùng quan sát nhạy bén của Ôn Đình Trạm tìm ra chỗ có thể uy hiếp con quái vật.
Đã biết được nhược điểm của nó, Dạ Dao Quang không hề trì hoãn, lại tiếp tục xông tới chiến đấu cùng quái vật. Đầu ngón tay nàng bắn ra, khí Ngũ hành bao bọc lấy quanh thân Ôn Đình Trạm cùng Khắc Tùng, tạo thành một tầng sáng. Mủ huyết bắn tới bên ngoài rất nhanh biến mất.
Dạ Dao Quang sau khi đem quái vật quay cuồng choáng váng, bất ngờ dừng ở giữa không trung phía sau nó, hai cánh tay mở ra, Thiên lân mang theo ánh sáng lạnh xuất hiện, hướng về phía sau cổ nó hung hăng đâm tới.
Quái vật lập tức phát hiện ý đồ của nàng, nửa người thô kệch của nó liền cong về phía sau như cánh cung, tránh thoát một đòn trí mạng này. Nó tức giận nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang, hận không thể đem nàng nghiền nát thành tro.
Chiêu đầu tiên thất bại nhưng Dạ Dao Quang không nhụt chí, đôi môi màu anh đào duyên dáng lộ ra nét cười cong cong, tay nàng nhanh như điện hướng tới công kích quái vật, trên tay ẩn chứa khí Ngũ hành sắc bén như đao, tựa hồ toàn lực tập trung vào một kích này. Mà quái vật kia cũng không định chính diện nghênh đón mà lệch về một bên. Tức khắc nó thấy cổ chợt lạnh, muốn né tránh đã không kịp. Chỉ thấy Ôn Đình Trạm tay vừa động, kiếm xuất khiếu, bóng kiếm xẹt qua lãnh phong, tàn nhẫn chuẩn xác đâm vào phía sau cổ quái vật.
Thân thể quái vật khổng lồ cứng đờ ngã xuống đất. “Phanh”, một tiếng vang lớn thổi tung cát bụi, đôi mắt u lục không cam tâm nhắm lại.
Một màn kỳ dị xuất hiện, cái hố to nơi con quái vật nằm đó, có thể thấy rõ ràng bằng mắt thường thân thể khổng lồ của nó chậm rãi co rút, thu nhỏ lại, khôi phục lại bộ dáng của một người bình thường, làn da lốm đốm bong bóng màu u lục cũng lui tán rồi biến mất sạch sẽ.
Cặp mắt kia đen mà sáng ngời nhìn Dạ Dao Quang, mang theo sự nhẹ nhõm khi được giải thoát cùng sự cảm kích.
Lúc này trời cũng đã mờ sáng, phía chân trời dần dần lộ ra ánh sáng mỏng manh. Ba người cùng phi thân xuống, Dạ Dao Quang hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Cổ thành quỷ dị này, bất luận có phải cổ thành Lâu Lan trong truyền thuyết hay không, nơi này Dạ Dao Quang không nhìn ra sự tồn tại của loài người. Nếu không, bọn họ vì sao lại có thể sống ở đây?
Người đang nằm trong hố chậm rãi nhìn như đang cố hết sức gật đầu, Dạ Dao Quang muốn đến gần lại bị Ôn Đình Trạm một phen giữ chặt, “Không việc gì đâu, chàng cùng muội đi, như vậy chàng an tâm chứ?”
Nói xong Dạ Dao Quang liền kéo Ôn Đình Trạm tiến lên, người nọ ngồi xổm trên nền cát, mà Khắc Tùng cũng theo sát phía sau.
Sắc mặt người kia bình thản nhìn bọn họ: “Đa tạ ngươi đã giải thoát cho ta, để đáp ta, ta sẽ đem hết mọi chuyện ta biết nói cho ngươi.”
Trì hoãn một lúc hắn mới nói tiếp: “Ta tên Nguyên Tá, dẫn theo 30 người phụng mệnh tiến vào phía dưới cổ thành Lâu Lan, chỉ vì để tìm kiếm Thiên châu chín mắt, một đường nguy hiểm trùng trùng, cửu tử nhất sinh, đã trải qua không ít lần sinh tử, khắc cuối cùng chúng ta đã có thể tìm được nó. Thế nhưng ngay lúc ấy có sự việc ngoài ý muốn phát sinh, tất cả những người ta dẫn theo đều vô cớ tử vong. Ta tuy rằng không chết nhưng khi tỉnh lại đã thành dáng vẻ này. Thân thể đột nhiên biến hoá, người không ra người, quỷ không ra quỷ mà thành một con quái vật, rất nhiều thời điểm…. Thời điểm chính mình cũng không biết mình đang làm cái gì….” Người nọ run rẩy kích động, khoé môi khụ ra máu tươi, nói cho bọn họ cách để đi vào sau đó liền không thể chống đỡ mà nhắm mắt xuôi tay.