“Được rồi, có thể ăn cơm rồi!” Ôn Đình Trạm muốn nói tiếp nhưng lại bị Dạ Dao Quang cắt lời. Dạ Dao Quang lấy con gà được nướng vàng rực xuống, để trước mặt rồi nhắm mắt lại ngửi.
“Thơm quá!”
Nói xong liền thổi một cái rồi cầm cái đùi gà xé ra, tuy nó còn rất nóng nhưng đối với Dạ Dao Quang mà nói thì nóng một chút như vậy không là gì nên cô ăn rất vui vẻ. Nhìn Dạ Dao Quang ăn ngon như vậy nên Ôn Đình Trạm cũng không nói gì nữa, đúng lúc Tiêu Sĩ Dật mang lương khô tới nên Ôn Đình Trạm nhận lấy rồi ngồi bên cạnh Dạ Dao Quang chậm rãi ăn.
Ăn được một nửa thì bỗng nhiên có một miếng thịt gà nhét đến miệng cậu, bên tai truyền đến tiếng Dạ Dao Quang cười đùa vui vẻ nên cậu cắn một miếng đùi gà. Đỉnh mày tinh tế đan vào nhau tương xứng với dung mạo tuyệt mỹ của cậu, có một chút gì đó hài hước không nói lên lời, chẳng trách Dạ Dao Quang lại cười vui vẻ đến vậy.
Ngay Tiêu Sĩ Duệ sau khi nghe tiếng cười đó cũng nhìn sang cũng không nhịn được cười.
Dạ Dao Quang lấy thanh lương khô đã ăn được một nửa trong tay cậu: “Cho chàng một cái đùi gà!”
Cô lấy nửa thanh lương khô còn lại của Ôn Đình Trạm ăn nốt, dĩ nhiên Ôn Đình Trạm dùng tay bẻ lương khô ăn chứ không như Tiêu Sĩ Duệ gặm trực tiếp lương khô, nếu không nói không chừng cô còn phải bỏ đi nhiều, sau đó bẻ một cái cánh gà cho Tiêu Sĩ Duệ. Ăn cơm súc miệng xong xuôi, Dạ Dao Quang nhảy lên một cái cây mà cô đã sớm nhắm đến.
Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ nói chuyện một lát rồi cũng nhảy lên ngồi cạnh cô: “Dao Dao, nàng không trách ta sao?”
“Trách chàng?” Dạ Dao Quang quay sang nhìn ánh mắt đen nhánh của cậu.
“Tại sao phải trách chàng?”
“Nếu không phải vì ta làm ra kế sách này thì nguy hiểm hôm nay cũng không xảy ra còn suýt chút nữa làm cho nàng bị thương”. Ôn Đình Trạm có chút tự trách trong lòng, đến lúc này cậu mới phát hiện ra thì ra có rất nhiều chuyện dù đã tính toán cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn để lộ ra sơ hở nên mới dẫn đến những tình huống nguy hiểm xảy ra liên tiếp như hôm nay.
“Khì khì!” Dạ Dao Quang đột nhiên cười ra tiếng.
“Trạm ca muội hỏi chàng điều này, hôm đó muội bảo chàng vì muội mà chấp nhận trời phạt rồi lại ép chàng đi tìm long tiên dịch, hại chàng bị trúng một chưởng của Vân Khoa suýt chút nữa thì mất mạng, vậy chàng có trách muội không?”
“Ta chưa từng trách nàng”. Ôn Đình Trạm trả lời rất dứt khoát.
“Đúng vậy, chàng chưa từng trách muội, vậy muội tại sao lại phải trách chàng?” Dạ Dao Quang hỏi ngược lại, thấy Ôn Đình Trạm định nói gì đó thì cô lại tiếp tục nói:
“Không phải, muội cũng không phải vì chàng chưa từng trách muội mà cho rằng bản thân không có đủ tư cách mà trách chàng nên mới không trách chàng. Mà vì chàng là người duy nhất mà muội muốn hiểu rõ, cũng giống như chàng hiểu muội vậy. Muội sắp xếp căn nhà này như vậy thực ra phần lớn là vì bản thân muội, vì muội là một thầy phong thủy, vì muội có bệnh nghề nghiệp, muội gặp được cơ hội này cũng phải sáu trăm năm mới gặp được. Rõ ràng biết bản thân có khả năng nhưng lại không có đủ sức lực, nhưng lại vẫn muốn thử một chút, nếu không muội không cam tâm. Mặc dù muội bảo chàng đỡ trời phạt cho muội nhưng đó cũng là vì muội biết chàng tuyệt đối sẽ không vì vậy mà mất mạng. Bởi vì khi ở trong cuộc thì có rất nhiều chuyện rõ ràng biết là không thể làm nhưng lại vẫn muốn thử qua một lần. Cũng giống như bây giờ chàng và Sĩ Duệ kết nghĩa thành huynh đệ, kẻ thù của hắn tất nhiên cũng sẽ trở thành kẻ thù của chàng, chàng không thể khoanh tay chờ chết được nhưng muội tin lúc chàng đưa ra sự lựa chọn này còn tỉ mỉ cẩn thận hơn so với muội lúc đầu. Lúc đầu muội chỉ nghĩ là sẽ không làm tổn thương đến tính mạng của chàng, mà chàng có thể đã nghĩ tới việc sẽ không để cho bất kì ai trong số chúng ta bị thương, đây chính là quyết định của chàng. Chàng có thể hiểu được muội, hơn nữa còn ở bên muội vượt qua biết bao nhiêu sóng gió đến cả tính mạng cũng không màng tới thì tại sao muội lại không thể hiểu được chàng. Cuộc đời ai mà lại không trải qua sóng gió, lẽ nào trong mắt chàng muội chỉ là người chỉ muốn một mình chàng đứng ra chống lại gian khổ còn bản thân thì lại như một con búp bê sứ không thể chịu nổi một chút mạo hiểm nào sao?”
Dạ Dao Quang rất ít khi nói chuyện với cậu một lần mà lại nói nhiều đến vậy, nhưng cũng không thể phủ nhận trong lời nói của cô ấy có một chút từ tính, gió đêm thổi vào tai cậu nhưng lại giống như một luồng gió xuân chảy vào tim cậu, tràn đầy sự ấm áp.
Từ thân đến thương đến vợ chồng: Giữa vợ chồng với nhau có thể cùng sống cùng chết với nhau trong lúc hoạn nạn nhưng cũng có thể như trở thành người dưng nước lã thậm chí là hận nhau đến không đội trời chung, có thể xin thề cùng sống cùng chết với nhau nhưng cũng có thể trở mặt thành thù quyết không đội trời chung.
Cậu hy vọng hai người sẽ giữ mãi được tình cảm thân nhất này, cậu sợ cô tức giận lại sợ cô vì vậy mà trách cứ cậu, đó cũng chỉ là vì yêu nên mới lo âu, vì yêu nên mới sợ hãi.
“Đừng cảm động, muội chỉ có sở trường hiểu ý người thôi!” Dạ Dao Quang giơ tay lên vỗ vai Ôn Đình Trạm, giương mày lên ngạo mạn.
Ôn Đình Trạm cười, đáy mắt của cậu dường như tỏa ra vô số ngôi sao sáng chói trong bầu trời đêm, thần bí mà lại say lòng người.
Dạ Dao Quang nhìn cậu liền có chút rung động nên rất nhanh thu lại ánh mắt: “Đi ngủ thôi, muội buồn ngủ rồi!”
Cô ngáp một cái rồi nằm ngửa về phía sau, Dạ Dao Quang nhắm mắt lại rồi ngủ luôn.
Ôn Đình Trạm phì cười lắc đầu rồi cũng tìm một chỗ nằm xuống.
Một đêm mộng đẹp, sáng sớm hôm sau dường như hai người tỉnh lại cùng lúc, đến khi Dạ Dao Quang tu luyện xong thì Ôn Đình Trạm đã đun nước nóng cho cô xong. Dạ Dao Quang vừa nghĩ đã đến cuối tháng ba rồi, cô súc miệng lộc cộc xong, sau đó đi làm một chút đồ ăn sáng, lấy một khối mật về sau đó nấu nước mật ong rồi ăn lương khô. Xong xuôi mấy người lại nhanh chóng lên đường, trên đường lại không có trở ngại gì nên đến chiều ngày thứ hai bọn họ đã vào đến huyện Đạo, thật vượt quá mức tưởng tượng của Dạ Dao Quang.
Mục đích của bọn họ là đến Chu Gia Bá của trấn Thạch Đầu. Để không làm lỡ thời gian nên bọn họ không dừng chân tại trấn của huyện Đạo nghỉ ngơi nữa mà nhân lúc thời gian vẫn còn sớm thúc ngựa chạy nhanh hơn để đến tối có thể đến được trấn Thạch Đầu, đến đó tìm một nhà trọ tốt một chút để ở.
Dùng xong bữa thấy thời gian vẫn còn sớm, sau khi Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm tiêu cơm xong liền đi ra ban công phòng Dạ Dao ngắm trăng. Mặt trăng cuối tháng thực ra cũng không có gì đặc sắc nhưng cũng có thể giết thời gian.
“Muội quên mất không hỏi, chúng ta gặp phải cuộc ám sát kia là do ai đứng sau vậy?” Bởi Ôn Đình Trạm vẫn canh cánh trong lòng nên Dạ Dao Quang cũng không hỏi kỹ.
“Tứ hoàng tử Quảng An vương”. Ôn Đình Trạm ngồi trên ghế hơi loạng choạng.
“Không ngờ! À không, phải là ngoài dự đoán của muội!” Dạ Dao Quang bỗng nhiên nhớ tới, ngày đó nói Phúc An Vương sẽ bị ám sát, hai người kia dường như còn cười ý vị sâu xa.
“Cũng ngoài dự đoán của ta”. Tiêu Sĩ Duệ đang tựa lan can nhìn ra xa, lúc này quay lại dựa lưng vào lan can rồi nhìn Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm.
“Chà chà, mấy người thúc của đệ ai cũng tàn nhẫn biến thái, ta và Trạm ca đều lỗ rồi”. Dạ Dao Quang để lộ ra vẻ mặt đau đớn vì cô phải chịu thiệt.
“Việc phải bảo vệ đệ so với việc bảo vệ người khác khó gấp hàng vạn lần”.
“Nhưng bọn họ có đối xử chân thành với Dao tỷ như thế không?” Tiêu Sĩ Duệ cũng càng ngày càng thông minh.
Dạ Dao Quang nghẹn lời trừng mắt nhìn hắn, không nói lời nào mà quay đầu hỏi Ôn Đình Trạm:
“Vậy chàng dự định đáp lễ thế nào với Quảng An Vương? Thi thuật với Sĩ Duệ thì không tính bởi hắn hoàn toàn không coi cảnh cáo của chàng ra gì, lại đang khiêu khích chàng đó”.
Nhìn ánh mắt Dạ Dao Quang khiêu khích mong chờ cậu và Quảng An Vương đánh nhau, cậu không nhịn được cười.