“Cô nương về rồi!”
Khẽ gật đầu, Dạ Dao Quang thấy Kim Tử chơi trên giường với con bướm mà nó vừa với bắt được, dùng linh lực của nó để khống chế con bướm trong phạm vi nhất định, vui vẻ chơi đùa. Kim Tử không có phản ứng gì chứng tỏ bóng yêu không có trong phòng này.
“Đêm khuya rồi, đừng làm tổn thương mắt!” Dạ Dao Quang nhẹ nhàng nhắc nhở, sau đó Ấu Ly và Nghi Phương nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi bước lên phía trước giúp cô đi ngủ. Dạ Dao Quang giơ tay lên ngăn lại: “Mọi người nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta còn có chút việc”.
Hai người chỉ có thể nghe lời rồi đi ngủ, Dạ Dao Quang để giữa hai người họ một tấm bùa trấn yêu, sau đó bước lên véo tai Kim Tử vẫn đang mải chơi nói: “Đừng chơi nữa, trông chừng chỗ này cẩn thận cho ta!”
“A!” Vẻ mặt Kim Tử giận dữ, sau đó thấy sắc mặt Dạ Dao Quang khó coi nên chỉ khẽ kêu, nằm trên giường với dáng vẻ như con dâu nhỏ vậy.
Dạ Dao Quang mặc kệ nó rồi đi ra khỏi phòng, để đề phòng bất trắc vẫn nên đặt la bàn trước cửa phòng của đám người Ôn Đình Trạm đang nghỉ ngơi. Tuy bóng yêu không ăn nam giới, nhưng chưa chắc hắn sẽ không giết một hai người để tạo hỗn loạn. Làm xong mọi việc, Dạ Dao Quang mới đi tìm Lư Phương, lúc này Lư Phương đang ở trong phòng nha hoàn của vương phi. Mấy người nha hoàn này đều là gái chưa chồng, Lư Phương lại là một người đàn ông, xông vào phòng nữ nhi như thế quả thực có chút lo lắng bất an, may mà Lư Phương nhờ Trác Phong dẫn đi.
“Dạ cô nương, bên kia cũng không có sao?” Lư Phương nhìn Dạ Dao Quang thì đã biết không thấy dấu vết của bóng yêu rồi.
“Lẽ nào nó đã rời khỏi chỗ này đi đến chỗ khác rồi?”
“Không đâu!” Dạ Dao Quang kiên quyết phủ định.
“Nó bị ta làm cho thương nặng, nếu không nhanh chóng ăn gì đó thì chắc chắn sẽ không có sức để chạy!”
Thoát khỏi sự ràng buộc của bảo kính, bóng yêu coi như đã mất đi hai cánh tay của mình rồi. Người cần chữa trị, bóng yêu thì cũng cần phải bồi bổ, nếu không nó có muốn chạy thì cũng không có sức để mà chạy.
Lúc mọi người còn đang rối loạn, ánh mắt Dạ Dao Quang nhanh chóng quét qua nha hoàn của vương phủ. Ánh mắt cô lập tức có chút ngờ vực, liền bước lên phía trước hỏi: “Trong số các ngươi vẫn còn một nha hoàn nữa, hôm nay lúc đến nhà trọ người đó đã ôm tiểu quận chúa vào trong, người này bây giờ đâu rồi?”
Đám nha hoàn bị hỏi cả người đều run lên bần bật, có một nha hoàn bình tĩnh nhất liền mở miệng trả lời: “Thưa cô nương, tiếng ngáy ngủ của nha hoàn này rất to, vừa nãy còn cãi nhau với hai tiểu nha hoàn vài câu, giờ đã ôm chăn đi ra rồi ạ!”
“Đi đâu rồi?” Ánh mắt Dạ Dao Quang lạnh lùng hỏi.
“Đằng sau có một cái nhà nhỏ…”
Nha hoàn kia còn chưa nói xong, Dạ Dao Quang nhanh như gió đã biến mất trước mắt bọn họ. Nói là một cái nhà nhỏ nhưng thực ra là một cái nhà kho nhỏ không biết xây ra để làm gì, Dạ Dao Quang còn chưa đến gần thì đã thoáng ngửi thấy mùi máu tanh rồi!
Lúc này, Trác Phong cũng dẫn theo người tới sau, Lư Phương ở lại phòng của đám nha hoàn làm phép xong rồi cũng chạy ra. Tuy nhiên lúc bọn họ nhìn thấy thì đây cũng chỉ là một thi thể không nguyên vẹn mà thôi, đầu như bị một con dao cắt lớn cắt một nhát, máu trên mặt nàng ấy còn chưa chảy hết, trên môi còn nở một nụ cười mãn nguyện. Ngủ ở một nơi như vậy mà vẫn cảm thấy mãn nguyện, có lẽ nàng ấy đã từng là một người nông dân nghèo khổ, nghĩ đến việc mình được người nhà có tiền mua thì sau này sẽ không cần lo lắng về cơm ăn áo mặc nữa, cho nên dù có bị bắt đến nơi như vậy thì vẫn nở nụ cười vui vẻ. Trái ngược hoàn toàn với nét mặt của nàng ấy chính là thân thể của nàng ấy, một cái xác nhẹ như không, máu bị hút sạch, mùi máu tanh hoàn toàn là máu từ trong cổ chảy ra ngoài.
Trác Phong biết không ít người bị giết, nhưng nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy lạnh người.
Nhưng đối với Dạ Dao Quang mà nói, hình ảnh này vốn không đáng sợ chút nào. Cô từ từ bước lên, lòng bàn tay ngưng khí, cố ý tránh khỏi Lư Phương. Toàn bộ khí ngưng tụ đều là Thủy khí của khí ngũ hành, Thủy khí từ từ ngưng tụ tạo thành một Thủy châu trong suốt. Tay kia của cô không ngừng vận khí, từ từ chuyển động, xung quanh có một luồng âm khí mà người thường không nhìn thấy được đang vây quanh Thủy châu bắt đầu chuyển động, nhưng lại chần chừ không chịu hòa vào Thủy châu.
Thấy vậy, Dạ Dao Quang liền nói: “Ta biết ngươi chết thảm, ta sẽ siêu độ cho ngươi. Ngươi muốn trở thành oan hồn ác quỷ hay là ngoan ngoãn đi vào vòng luân hồi này, ta có thể cho ngươi một cơ hội để ngươi lựa chọn”.
Đêm rất khuya rồi, tiếng của Dạ Dao Quang rất khẽ.
Nhưng đứng sau cô ngoài Lư Phương ra thì mọi người ai cũng cảm giác thấy có một luồng khí lạnh truyền từ gót chân lên thẳng đỉnh đầu, tất cả mọi người đều đang run sợ.
Luồng âm khí này quanh quẩn chốc lát, cuối cùng thì nó cũng xuất hiện trong Thủy châu mà Dạ Dao Quang ngưng tụ ra. Dạ Dao Quang nắm tay lại, giữ Thủy châu trong lòng bàn tay, sau đó quay ra nói với Trác Phong: “Đối đãi tử tế với người đã chết, thi thể này các ngươi tự xử lý đi!”
“Tấm lòng Dạ cô nương thật nhân hậu!” Vẻ mặt Lư Phương tỏ rõ sự tán thưởng.
Không phải ai cũng sẽ đồng ý làm bản thân mình hao tổn tu vì để siêu độ cho một người không thể cho mình bất kỳ một lợi ích nào, việc như vậy người ta gọi là tốn công vô ích.
“Nhưng không thẹn với lòng”. Dạ Dao Quang nhẹ nhàng nói một câu rồi trở lại phòng của đám nha hoàn của vương phi. Đám nha hoàn đều đang sắp xếp lại từng bộ y phục trong phòng, thấy Dạ Dao Quang quay lại, ai cũng quay ra nhìn nhưng cảm xúc của mỗi người lại hoàn toàn không giống nhau. Dạ Dao Quang liếc mắt qua rồi hỏi nha hoàn lúc trước vừa trả lời: “Là ai đã đuổi nha hoàn kia ra ngoài?”
Mấy người họ đều run run, trong đó có một người liền lùi lại phía sau. Dạ Dao Quang phất tay, năm ngón tay biến thành móng vuốt dùng lực kéo một cái, nha hoàn lùi lại phía sau kia liền bị kéo ra ngoài.
“Sao vậy?” Lúc này lão ma ma bên cạnh vương phi cùng hai nha hoàn trực đêm chạy tới.
“Ma ma cứu mạng!” Nha hoàn bị Dạ Dao Quang bắt lập tức gân cổ kêu to.
“Dạ cô nương, chuyện này là thế nào, nha đầu kia đã làm gì mạo phạm đến cô sao? Lão nô sẽ đi bẩm lại với vương phi nương nương, cô nương đừng tức giận”. Lão ma ma bước lên nói.
Dạ Dao Quang cười nhạt, lời nói giống như khách khí nhưng thực chất là muốn nói với Dạ Dao Quang rằng đánh chó thì cũng phải nể mặt chủ: “Làm gì có chỗ nào đắc tội với ta, yêu quái bám trên người tiểu quận chúa đã bị đuổi ra…”
Nói đến đây Dạ Dao Quang cố ý dừng một chút, nhìn thấy sắc mặt của lão ma ma lộ rõ vẻ vui mừng, cô lại chuyển đề tài: “Có điều yêu quái kia rất giảo hoạt, ta và Lư tiên sinh đều không thể bắt được nó. Nếu đã không thể dẫn nó ra, vậy rất có thể là yêu quái kia rất thích tiểu quận chúa…”
Sắc mặt lão ma ma liền trở nên trắng bệch, Dạ Dao Quang thấy sắc mặt của bà ta không ngừng thay đổi rồi lại nói tiếp: “Chuyện này không phải vì an nguy của tiểu quận chúa, ta cố tình nghĩ ra cách này làm cho yêu quái kia bị thương, khiến nó phải đi tìm thức ăn để bồi bổ. Nhân cơ hội này, ta sẽ dùng một nha hoàn của vương phủ để làm mồi dụ, đúng lúc chọn ra được một người, không biết lão ma ma có nỡ hay không?”
“Chuyện này…” Nhìn sắc mặt lão ma ma trắng bệch, nha hoàn liều mạng lắc đầu, sau đó nhìn thấy Lư tiên sinh đang đi ở đằng sau.
“Lư tiên sinh, làm vậy có được hay không?”