Nếu như Ôn Đình Trạm không phải như vậy, Đoàn Thác lại thật sự muốn đem mọi tội danh đổ lên người Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm lại là giám quân, vậy chỉ còn biện pháp duy nhất...
Chính là giết người diệt khẩu.
Chỉ cần Ôn Đình Trạm chết, Đoàn Thác lại đem Kim huyện cùng bành hồ làm lại thu hồi đến, lại hàng phục Lưu Cầu, như vậy này thỉ chậu coi như thật tùy tiện Đoàn Thác thế nào cài, bệ hạ không có khả năng vì một cái đã chết người đi giáng tội một cái có công chi thần, trừ phi là có người nắm giữ nguyên vẹn chứng cớ vạch trần Đoàn Thác.
Tổ Bang bỗng nhiên đứng lên, hắn là muốn đi ra ngoài, đi được vài bước thì dừng chân trước cửa lều doanh trướng. Hắn muốn tức giận mắng Ôn Đình Trạm dùng yêu ngôn nhưng hắn lại không có chút khí lực nào để phun ra những lời này. Hắn là cấp dưới của Đoàn Thác, nhưng từ tận đáy lòng hắn lại dậy lên một tiếng nói khác, lời nói của Ôn Đình Trạm là thật.
Cứ cho mọi lời Ôn Đình Trạm nói đều thật, nhưng đề đốc đại nhân của bọn họ lòng lạnh ngắt. Lúc suýt nữa liền mất đi hai huyện, ngay dưới tình huống cấp bách cần kiểm soát, điều mà đề đốc đại nhân nghĩ đến đầu tiên không phải là nghĩ cách lấy công chuộc tội, không lo lắng đến dân chúng Kim huyện rơi vào tay Lưu Cầu có kết cục gì, không nghĩ tới phụ mẫu thê nhi của tướng sĩ, mà chỉ vẻn vẹn nghĩ đến cách trốn tránh sai lầm rõ rành rành của mình. Vì trốn tránh trách nhiệm này, hắn không tiếc quan báo tư thù, to gan lớn mật vu oan mưu sát giám quân do triều đình phái tới!
Như vậy bọn họ là người biết chuyện mà vẫn đi theo hắn, đợi tới khi đại chiến chấm dứt, bọn họ sẽ rơi vào hoàn cảnh gì?
Tổ Bang tâm loạn rối bời, hắn cố gắng cưỡng chế mình không nên suy nghĩ bậy bạ, ít nhất, ít nhất đề đốc đại nhân vẫn chưa trở về đúng không? Nhưng hắn không nhịn được, cuối cùng chỉ có thể tìm hai phó tướng cùng vào sinh ra tử với hắn đem những lời của Ôn Đình Trạm nói ra. Có thể chia sẻ với người khác, hắn cảm thấy tâm tình của mình không nặng nề như trước.
“Ngươi không cảm thấy lời nói của Ôn đại nhân quá khiêu khích?” Sau khi nghe xong Tổ Bang kể lại, một phó tướng nói, “Đại Bang Tử, lời này ngươi đừng tin, chúng ta thân là cấp dưới há có thể dậy lòng nghi ngờ với chủ soái.”
“Con cua, ta cũng không tin, nhưng từng lời nói của Ôn Đình Trạm đến bây giờ đều thành hiện thực.” Tổ Bang bực bội gãi đầu, “Hai người các ngươi nói xem, nếu như… nếu như một lát đề đốc đại nhân thật sự trở về, thật sự là vì để trốn tránh trách nhiệm làm Kim huyện thất thủ liền muốn giết Ôn Đình Trạm, chúng ta nên làm thế nào?”
Câu hỏi này làm cả hai người không thể trả lời.
Bọn họ suy nghĩ một chút, nếu muốn bọn họ giúp Đoàn Thác đi mưu hại Ôn Đình Trạm, bọn họ cũng thành đồng lõa. Nếu như Đoàn Thác thật sự lòng dạ hẹp hòi như vậy, ngay lúc mấu chốt cũng chỉ vì tư lợi bản thân, bọn họ chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào Đoàn Thác sau khi giết chết Ôn Đình Trạm, có thể đem Bành Hồ cùng Kim Huyện thu trở về?
Chỉ sợ toàn bộ Bát Mân đều bị hủy ở trên tay Đoàn Thác!
“Đại Bang Tử, ta đã nói đây là lời nói vô căn cứ, đề đốc đại nhân sẽ không...”
“Báo! Ba vị tướng quân, đề đốc đại nhân hồi doanh!” Phía dưới binh lính vừa truyền tin, ba người thân thể liền cứng ngắc!
Ba người đều nhìn nhau kinh hãi, một người hít sâu một hơi lên tiếng trước: “Có lẽ, có lẽ đề đốc đại nhân có việc gấp, chúng ta… chúng ta đi xem tình hình thế nào hẵng nói.”
Nhưng bọn họ trong lòng đều hiểu rõ, hiện taiij không có khả năng còn có chuyện khác quan trọng hơn so với Kim huyện.
“Đại nhân, ngài vì sao lúc này gấp gáp trở về?” Đoàn Thác vừa xuống từ chiến thuyền gặp Tổ Bang thẳng tính hỏi. Hắn đến cùng là không có nhịn được buột ra tiếng.
Đoàn Thác bước chân chợt dừng: “Thế nào? Bản quan không thể trở về?”
“Đại nhân chớ trách, Đại Bang Tử không có ý này, mà là nghĩ đến Lưu Cầu nếu như biết đại nhân trở về, có phải sẽ không thu lại mã thương, quay lại đoạt Bành Hồ.” Bạn tốt của Tổ Bang lập tức hỗ trợ giải thích.
Đoàn Thác tùy ý gật đầu: “Có Lã Tuấn canh giữ ở Bành Hồ, các ngươi đừng lo, vả lại bản quan cũng hi vọng tin tức được tiết lộ. Lưu Cầu binh mã hữu hạn, vừa chiếm được Kim huyện dễ trở nên kiêu ngạo, nói không chừng liền không biết trời cao đất rộng thực sự muốn chiếm luôn Bành Hồ, đến lúc đó bọn họ trấn thủ suy giảm, chúng ta binh lực sung túc, tự nhiên có thể đem bọn chúng đánh tan...”
Nhìn thân ảnh Đoàn Thác không ngừng tiến về phía trước, Tổ Bang nhất thời dừng lại. Lời nói này, lời nói này... Lúc này gió biển thổi đến, từng cơn theo cổ áo hắn đi vào, hắn cảm thấy tay chân lạnh lẽo.
Hai phó tướng thân cận với Tổ Bang cũng biến sắc, nhưng cuối cùng vẫn đi theo sau Đoàn Thác. Đoàn Thác không thể hùng hổ đi tìm Ôn Đình Trạm ngay lập tức, hắn trước mắt dụ dỗ tướng lãnh dưới trướng, làm cho bọn họ nảy sinh ý tưởng giống hắn, dậy lên lòng căm phẫn, lúc đó muôn miệng một lời đem Ôn Đình Trạm đẩy vào chỗ chết.
Ngay lúc Đoàn Thác triệu tập tướng lãnh thương nghị đại sự, Tổ Bang lại chạy về phía doanh trướng Ôn Đình Trạm: “Ôn đại nhân, ngài đi nhanh đi, mạt tướng che dấu ngài, chỉ cầu Ôn đại nhân nghĩ cách cứu dân chúng Kim huyện, không, là toàn bộ tồn vong của Bát Mân đều phụ thuộc vào người!”
Ở trong doanh trướng nhàm chán cùng Dạ Dao Quang đánh cờ, Ôn Đình Trạm ngẩng đầu nhìn Tổ Bang, đầu ngón tay hắn không cần nghĩ ngợi hạ xuống một quân: “Tổ tướng quân, ngươi cũng biết ngươi giờ phút này thả ta đi, ngươi sẽ trở thành người chịu tội thay cho Đoàn Thác.”
Đoàn Thác gấp gáp trở về, không đạt được mục đích làm sao có thể từ bỏ ý đồ, Tổ Bang thả Ôn Đình Trạm, chắc chắn chọc giận Đoàn Thác.
“Mạt tướng chỉ có một, không thể ngăn cơn sóng dữ, cũng không cứu được dân chúng Kim huyện, càng không bảo hộ được Bát Mân. Nếu như mạt tướng chết có thể làm Đoàn Thác dừng u mê, không mắt nhắm mắt mở lập mưu kế, mạt tướng có chết cũng không uổng!” Tổ Bang hiên ngang lẫm liệt nói.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tư thế chịu chết, bọn họ ở dưới mái hiên của Đoàn Thác, không có cách nào không cúi đầu. Việc hiện tại hắn duy nhất có thể làm, chính là giữ cho chính mình không lầm đường lạc lối, mờ lương tri đắc tội người có công.
“Dao Dao, đã nghĩ ra chưa?” Ôn Đình Trạm lại coi như không nghe thấy lời nói của Tổ Bang, thấy Dạ Dao Quang trầm tư hồi lâu, vì thế liền ôn hòa hỏi một câu.
“Thúc cái gì, muội ngẫm đã.” Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn hắn, sau đó cầm lên một quân cờ, ánh mắt chuyên chú mà lại nghiêm túc dừng ở trên bàn cờ.
“Ôn đại nhân!” Tổ Bang thấy vậy, gấp đến độ không chờ được. Thời điểm nào rồi, tánh mạng chưa chắc đã giữ được, vị đại nhân này thế nhưng còn cảm thấy như thế chưa đủ nhiệt.