Hai người tự mình đi nghênh đón, là một nữ nhân đội mũ chùm đầu khăn trắng che hết khuôn mặt. Toàn bộ đầu đều được che chắn, chỉ lộ ra một đôi mắt sắc bén, khóe mắt đã có nếp nhăn rất nhỏ.
“Bái kiến Minh Duệ hầu, hầu gia phu nhân.” Giọng nói của nàng rất bình thản, rõ ràng trước khi tới đây nàng đã tìm hiểu về Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm.
“Không biết nên xưng hô với phu nhân thế nào?” Chiêu đãi nữ nhân, tất nhiên là Dạ Dao Quang tới.
“Tiểu phụ họ mẹ đẻ là Úc, tên một chữ cái Thiết, nhà chồng……” Dừng một chút, nàng mới nói tiếp, “Nhà chồng họ Cổ.”
Dược Cốc thần y họ Cổ, nàng vẫn như cũ lấy tên xưng là vợ của Độc Vương.
“Cổ phu nhân, là tới đây tìm Độc Vương?” Dạ Dao Quang nhìn nàng lúc nhắc tới nhà chồng họ Cổ, trong mắt hiện lên một tia hồi ức đau kịch liệt, vì thế xác định thân phận của nàng không thể nghi ngờ. Dạ Dao Quang nghiêng người, “Ngươi đi theo ta, có lẽ còn có thể thấy hắn lần cuối.”
“Đa tạ hầu gia phu nhân.” Cổ phu nhân nhanh chóng đi theo Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang dẫn nàng tới phòng Độc Vương, vừa đi vừa nói: “Độc Vương mấy năm nay đều đang tìm ngươi, vì ngươi mà không tiếc bị Vĩnh An Vương quản chế mười mấy năm, trước đó không lâu mới được tự dọ. Hôm trước hắn tới tìm người bằng hữu ngày xưa hỏi thăm tin tức của ngươi, lại bất hạnh gặp người hạ cổ muốn ám toán, hắn đi theo nên cũng trúng cổ độc, tuy rằng chúng ta tới kịp lúc, nhưng rốt cuộc chỉ là tạm thời bảo vệ mệnh của hắn……”
“Hầu gia phu nhân, ngài nói cái gì?” Cổ phu nhân tức khắc bước chân giật lùi một bước, nàng không thể tin nhìn Dạ Dao Quang, trong mắt lộ sự kinh sợ sâu đậm.
“Ta cho rằng Cổ phu nhân biết được thân phận của ta cùng phu quân, tất nhiên là hỏi thăm rõ ràng sự tình tiền căn hậu quả, chẳng lẽ Cổ phu nhân không biết được Độc Vương là vì sao mệnh như tơ nhện?” Dạ Dao Quang kinh ngạc hỏi lại, “Độc Vương là bởi vì ký ức không được đầy đủ, đi tới nhà bằng hữu hỏi thăm nơi ở hiện tại của phu nhân, lại chưa từng nghĩ đến cùng người bạn này trúng cổ……”
“Phanh!” Dạ Dao Quang nói chưa hết câu, Cổ phu nhân đang bước lên cầu thang chân mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ xuống, cũng may nàng kịp thời bắt được tay vịn mới không có té ngã.
Dạ Dao Quang như suy tư gì lại không mở miệng, trầm mặc dẫn Cổ phu nhân lên trên tiểu lâu, chỉ vào gian phòng thứ hai: “Độc Vương đang ở bên trong, ta đã điểm cho hắn một mệnh đèn trên trần tục.”
Dạ Dao Quang đẩy ra cửa của gian phòng thứ nhất: “Ngọn lửa tắt cũng chính là lúc mệnh Độc Vương kết thúc, thời gian của phu nhân không nhiều lắm.”
Cho dù cách khoảng cách nhất định, Cổ phu nhân vẫn có thể nhìn thấy ngọn đèn như bất động trong gió, ngọn lửa kia mỏng manh cơ hồ nhìn không thấy, phảng phất lúc nào cũng có thể tắt. Cổ phu nhân hốc mắt nhanh chóng đỏ bừng, nàng vội vàng tiến tới gian phòng bên cạnh, nước mắt đã chảy xuống, tay nàng không kìm chế được mà run lên, run đến không thể khống chế, dường như ngay cả sức đẩy cửa phòng cũng không có.
Dạ Dao Quang thấy vậy, giúp nàng đẩy cửa: “Phu nhân, mời vào đi, phu quân ta có biết chút y lý, nếu phu nhân cần, ta báo chàng ngồi một bên để ngừa có vạn nhất còn ta ở bên cạnh sẽ tận lực duy trì ngọn đèn. Có lời gì cần nói, phu nhân tranh thủ thời gian cùng Độc Vương nói rõ. Hai người đã cách xa nhiều năm như vậy, có những chuyện có thể quên, lại duy nhất quên không được sự tồn tại của người.”
Cánh môi Cổ phu nhân run rẩy, giọng nàng nghẹn ngào đứt quãng: “Đa… đa tạ, hầu gia cùng phu nhân.”
Dạ Dao Quang quay người gật đầu với Ôn Đình Trạm đứng phía sau, sau đó tiến vào gian phòng đầu tiên. Ôn Đình Trạm tiến lên: “Cổ phu nhân, mời.”
Cổ phu nhân hít sâu một hơi, mới bước vào cửa phòng. Mỗi bước đi của nàng tựa như nặng ngàn cân nhưng nàng cảm giác hai chân như đạp lên bông, hoàn toàn vô lực. Nghiêng ngả, lảo đảo nhào tới phía trước giường, nhìn có chút lôi thôi lếch thếch, đầu tóc rối tung, nhìn thấy khuôn mặt đã già nua của Độc Vương, nàng duỗi tay dán lên mặt hắn.
“Thịnh ca……” Giọng nói của Cổ phu nhân nghẹn ngào đầy thống khổ, rất nhiều cảm xúc khác nhau đan xen, phức tạp làm người nghe đều có chút chua xót.
Dạ Dao Quang nhĩ lực vô cùng tốt, nàng tất nhiên nghe thấy hết những tiếng động cách vách, tay nàng vừa chuyển khí Ngũ hành quanh quẩn, một sợi khí Ngũ hành chi hỏa rơi vào cây đèn, ngọn lửa bấc đèn tức khắc sáng ngời thêm một ít, từ nhỏ như hạt đậu xanh lớn thành cỡ hạt bắp.
Độc Vương nằm phía trên giường cảm thấy ý thức đang hỗn độn cuối cùng cũng có thể rõ ràng hơn. Thần hồn đang phiêu đãng của hắn dường như lại trở về thân thể, chậm rãi mở mắt, cảm giác được trên mặt ấm áp, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, hắn cố sức quay đầu nhìn về phía người đang quỳ gối bên mép giường.
Tức khắc trong lòng một trận vui mừng phát điên, hắn muốn lập tức ngồi dậy, Ôn Đình Trạm nhanh chóng tiến lên đè lại hắn: “Độc Vương, tình trạng hiện tại không thể quá xúc động, giữ bình tĩnh.”
Độc Vương dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Ôn Đình Trạm, phu nhân hắn đã tới, hắn muốn ngồi dậy cùng nàng nói chuyện.
Ôn Đình Trạm nhìn như trấn an nói: “Ta biết ngươi cùng phu nhân xa cách nhiều năm, tất nhiên có rất nhiều lời muốn nói, nhưng ngươi hiện tại đã gần đến lúc dầu hết đèn tắt, có muốn nói gì ngươi vẫn nên bình tĩnh nghe phu nhân ngươi nói trước. Cho dù là chết, cũng có thể làm một con quỷ minh bạch.”
Độc Vương tròng mắt liền chuyển, hắn tức khắc hiểu được ý đồ của Ôn Đình Trạm. Phu nhân hắn rõ ràng không buông bỏ được hắn, năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, hắn cùng phu nhân chia lìa nhiều năm như vậy cũng không tới tìm hắn, nếu hắn tung tăng nhảy nhót, phu nhân hắn tất nhiên sẽ không đem mọi sự tình năm đó nói cho hắn.
Độc Vương cảm kích nhìn Ôn Đình Trạm sau đó gật đầu.
Ôn Đình Trạm buông lỏng tay, lúc này mới lui ra phía sau.
Độc Vương tay giật giật, hắn tựa hồ muốn duỗi tay chạm vào mặt Cổ phu nhân nhưng sức lực để nâng tay lên cũng đều không có, Cổ phu nhân tâm hữu linh tê phát hiện, nắm lấy tay hắn tự dán lên mặt chính mình. Thanh âm nàng run rẩy, lệ rơi không ngừng, đôi mắt tràn đầy áy náy cùng hối hận: “Thịnh ca, là ta không tốt, là ta không tốt, là ta hại chàng……”
“A…… Thiết……” Độc Vương hơi thở suy nhược, giọng hắn nghẹn lại, không có một chút lực đạo, “Là…… Là ta xin lỗi nàng……”
“Không, không, không phải như vậy, là ta thực xin lỗi chàng……” Cổ phu nhân gục vào trong lồng ngực Độc Vương, nàng giống như một hài tử bất lực khóc òa, phảng phất như đem toàn bộ ủy khuất cùng sự bất lực đè ép hơn hai mươi năm lập tức toàn bộ phát ra.
Độc Vương nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, hắn dường như từ bỏ mọi sức lực, tùy ý để nàng khóc.
Đầu ngón tay Dạ Dao Quang bắn ra, ngọn đèn sinh mệnh lại sáng thêm một ít.
Độc Vương phun mạnh ra một ngụm khí, giọng nói rốt cuộc có chút sức lực: “A Thiết, đừng khóc, ta còn có thể nhìn thấy nàng, thật tốt a. Ta vốn cho rằng, ta cả đời này sẽ không còn được gặp lại nàng.”
Ngay lúc Cổ phu nhân đang khóc lớn, có ba người bị Vệ Kinh thỉnh tới ngoài cửa, bọn họ cố tình thu liễm hơi thở, chẳng những Cổ phu nhân không phát hiện mà ngay cả Độc Vương cũng không phát hiện.
Ba người không phải ai khác, là hài tử của Cổ phu nhân.