"Dùng kiếm của Thuần Vương."
"Kiếm của Sĩ Duệ?" Nghe được câu này, Dạ Dao Quang vui vẻ. Kiếm cô tặng cho Tiêu Sĩ Duệ được dùng hoàng thiết để chế tạo, thế gian này chỉ có một thanh, tuyệt đối không thể bắt chước. Đây là một lỗ hổng cực lớn, ngày thường Tiêu Sĩ Duệ vẫn đeo kiếm mà bệ hạ ban thưởng cho hắn. Một là biểu thị sự tôn trọng với bệ hạ, hai là che giấu thanh kiếm cô đưa cho hắn. Vậy nên Dạ Dao Quang vỗ tay nói:
"Thật đúng là quá tốt."
"Sao lại nói câu này?"
"Minh Quang, có thể cậu có điều chưa biết, kiếm của Sĩ Duệ..." Thế là Dạ Dao Quang nói với Tuyên Lân việc cô đưa nhuyễn kiếm làm quà sinh nhật cho Sĩ Duệ, sau đó nghi ngờ nói:
"Sao Sĩ Duệ không dựa vào đó mà phản bác?”
Tiêu Sĩ Duệ vào cung là đặc biệt, vì hắn thích kiếm từ bé nên bệ hạ ra lệnh để hắn có thể mang bội kiếm vào cung từ rất nhỏ. Nói vậy thì kiếm mà bệ hạ ban cho hắn chắc chắn đã bị người khác lấy đi ở tẩm cung của Vạn chiêu nghi, mà hắn cũng không mang theo thanh kiếm này. Nếu hắn muốn đến tẩm cung của Vạn chiêu nghi, cần phải giết một tên ám vệ thì tại sao lại chết im hơi lặng tiếng, hoàn toàn không gây ra chú ý của người bên cạnh? Cứ coi như Tiêu Sĩ Duệ biết chỗ ẩn thân của ám vệ và lấy thân phận là hoàng trưởng tôn lừa gạt rồi giết chết nhưng Tiêu Sĩ Duệ lại không ngốc, có một thanh kiếm người đời không biết mà không dùng, lại đi dùng thanh kiếm mà người đời đều biết?
Việc này tất nhiên không thể nào nói được, nhưng không đủ để trở thành căn cứ xác đáng để rửa sạch oan ức cho Tiêu Sĩ Duệ.
"Thuần Vương điện hạ chắc chắn không muốn bại lộ quá sớm, người cần nhất là chiêu để khống chế địch." Tuyên Lân suy nghĩ rồi khẽ thở dài một hơi:
"Đáng tiếc bệ hạ vì bảo vệ Thuần Vương điện hạ mà giam cầm điện hạ trong cung. Ngay cả khi phủ Tông Nhân và Đại lý tự thẩm vấn cũng phải ở trước mặt bệ hạ. Ta đã để tiểu Dương đi tìm Sĩ Duệ ba lần nhưng đều không được vào. Bệ hạ đương nhiên phái cao thủ bảo vệ bên cạnh Thuần Vương điện hạ."
Việc này tất nhiên là bảo vệ Tiêu Sĩ Duệ, nhưng cũng giống như ngăn cách bọn họ và Tiêu Sĩ Duệ. Bệ hạ nói vậy cũng là bất đắc dĩ, Tiêu Sĩ Duệ ở trong hoàng cung của ông cũng bị đầu độc, chỉ sợ Tiêu Sĩ Duệ ở trong ngục của phủ Tông Nhân thì khó mà sống sót trở ra. Sau khi bị người sát hại thì sẽ gắn mác là sợ tội tự sát.
Loại người cao thủ tuyệt thế, Càn Dương ở Nguyên Anh kỳ cũng chưa đối phó được, vậy thì võ công cũng đạt đến Trăn Hóa cảnh rồi. Hơn nữa Càn Dương cũng không gây ra động tĩnh lớn, không vào được là chuyện bình thường: "Gọi tiểu Dương trở về đi! Chiều nay ta đi thử một chút."
Rốt cuộc Tiêu Sĩ Duệ có ý nghĩ gì, Dạ Dao Quang phải gặp hắn một lần mới biết được. Lúc xế chiều, Dạ Dao Quang sai Kim Tử gọi Càn Dương về. Một tên to đầu thấy Dạ Dao Quang từ từ đi tới nhảy lên như một đứa trẻ. Dạ Dao Quang nhấc chân đá hắn sang một bên.
Sau đó cô còn nói vài câu ghét bỏ: "Có thời gian thì phải tu luyện, cũng năm năm rồi mà cậu còn chưa đột phá Nguyên Anh kỳ."
Vậy nên Càn Dương chỉ có thể ôm trái tim bị tổn thương ngoan ngoãn tránh về phòng tu luyện.
Khi trời tối, Dạ Dao Quang lẻn vào hoàng cung. Hoàng cung canh giữ nghiêm ngặt không thể so với bình thường, gần như chỉ cách một thời gian vài hơi thở đã có thể thấy một đội thị vệ đi tuần. Ba bước một trạm gác, năm bước một trạm phòng thủ, còn có ám vệ ở chỗ tối, cả người Dạ Dao Quang lượn lờ khí ngũ hành cũng phải cẩn thận một chút.
Hoàng cung rộng lớn, Dạ Dao Quang đánh giá sơ lược Cố cung siêu việt này một chút. Có người nói Nguyên Thái Tổ xây hoàng cung dựa theo Cố cung. Về sau, hình như tôn nhi của người rất yêu thích kiến trúc học, hình thức ban đầu của Cố cung được mở rộng một lần. Nếu không phải thời cơ không đúng, Dạ Dao Qunag thật sự rất muốn bay lên chỗ cao nhất quan sát toàn cảnh. Cũng may bản lĩnh của Tuyên Lân lớn, đưa cho cô một tấm bản đồ. Dù chỉ là sơ lược đường đi thông đến nơi Tiêu Sĩ Duệ bị giam lỏng nhưng Dạ Dao Quang đã nhìn thấy hoàng cung mênh mông từ đây.
Dạ Dao Quang một đường không trở ngại tiến vào cung Uy Vân giam lỏng Tiêu Sĩ Duệ. Trong nháy mắt nhẹ nhàng rơi xuống, mũi chân còn chưa chậm đất, ống tay áo của Dạ Dao Quang đã vung lên. Thiên Lân bay ra, trong nháy mắt rơi xuống lót dưới chân cô, Dạ Dao Quang mượn lực phi người bay lên một gốc cây trong sân.
Cô nhìn phía dưới sân vắng vẻ không có một thứ gì, đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp của cô khẽ híp.
Bệ hạ bảo vệ Tiêu Sĩ Duệ thật quá xuất sắc, trong sân lại có trận pháp! Không chỉ có một, suýt nữa đã giấu được cô, cũng may cô cảnh giác trong thế ngàn cân treo sợi tóc.
Ngồi trên thân cây, Dạ Dao Quang đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đồng thời lấy la bàn định vị ra: "Lại là Tam Tài trận."
Tam tài chính là trời, đất, người. Chỗ này lấy Tam Tài trận để biến đổi, khí trời đất đan thành một tấm lưới, thủ ở tâm trận lại là một vị cao thủ. Ba thứ hợp nhất, thảo nào Càn Dương không xông vào được. Dù có là cô, muốn phá trận cũng phải động đến ba thứ kia.
Suy nghĩ một chút, Dạ Dao Quang lấy Kim Tử từ ống tay áo ra: "Đi đi, ngươi đi tìm Sĩ Duệ."
Vì để tránh phiền toái không cần thiết, chỉ có thể để Kim Tử xuất thủ. Cũng may Kim Tử có thể thu nhỏ như vậy, lại cộng thêm khí ngũ hành che đậy hơi thở mới có thể xông vào thần không biết quỷ không hay. Nếu không thể thì cô sẽ gây chút động tĩnh ở bên ngoài.
Chính mắt thấy Kim Tử tiến vào cung điện, vòng qua tất cả cản trở, dựa vào khí tức của Tiêu Sĩ Duệ tìm được hắn, Dạ Dao Quang mới yên tâm, cũng không tiêu hao thần thức dõi theo Kim Tử. Tiêu Sĩ Duệ thấy Kim Tử tất nhiên sẽ kể sự việc cho Kim Tử nghe, Tiêu Sĩ Duệ tất nhiên biết cô và Kim Tử tâm ý tương thông.
Dạ Dao Quang nhờ cành lá ngả vàng trên cây che chắn, nghiêng đầu dựa vào thân cây. Hôm nay cô mặc một bộ váy lụa màu vàng nhạt, từ từ nhìn lên ánh trăng tròn trên bầu trời. Sắp đến mười lăm tháng tám rồi, không biết bây giờ Trạm ca đang ở đâu, có khỏe không.
Ánh mắt Dạ Dao Quang dần nhòe đi, nghe mùi hoa quế nhàn nhạt, suy nghĩ cũa cô cũng theo gió thổi hoa quế rơi xuống bay xa.
Mà người được cô nhớ nhung vẫn còn đang ở trong Âm Dương cốc. Tuy Dương châu giảm bớt giày vò cho cậu nhưng cậu lại gặp phải một thách thức rất lớn.
"Ngươi thực sự là người có nghị lực nhất mà bổn quân gặp được. Ngươi càng như thế, càng làm bổn quân không nỡ buông tay."
Ôn Đình Trạm ngồi thiền như lão hòa thượng, xung quanh cậu không có ai. Trước mắt cậu chỉ có đường nét mơ hồ của một người, âm thanh này phát ra từ đường nét đó:
"Ưng thuận với bổn quân có gì không tốt? Ngươi có thể có ma lực tối cao, trong trời đất này còn chỗ nào mà ngươi không thể tung hoành? Chỉ cần ngươi để bổn quân tiến vào trong Dương châu, ngươi có thể lập tức thoát khỏi Âm Dương cốc. Ra khỏi Phiêu Mạc Tiên tông cũng chỉ là một cái nhấc tay. Sao ngươi phải u mê ở lại chỗ này chịu khổ?"
Nếu Hư Cốc không phi thăng, nghe được một giọng nói, chắc chắn sẽ kinh ngạc phát hiện đây chính là Ma quân không chịu nổi giày vò trong Âm Dương cốc, bị nhốt hơn nghìn năm tự nổ mà chết.
"Thay vì phí công tốn nước bọt mê hoặc ta, chi bằng tốn thêm chút suy nghĩ, nghĩ cách khác để chạy trốn." Ôn Đình Trạm giương ánh mắt thâm thúy rất kiên quyết:
"Phu nhân của ta là người tu luyện chính thống, ta há có thể rơi vào ma đạo?"