“Nhưng hai hộ vệ rõ ràng tỉnh lại sau khi Diệp Phụ Duyên giết người, trong phòng cũng có cặn của thuốc mê sau khi đã cháy hết, ngươi giải thích như thế nào?” Sư gia của tri phủ đại nhân hỏi.
“Đáp án rất đơn giản, hai vị hộ vệ không hề bị khói thuốc này làm hôn mê ngất đi. Hơn nữa thuốc mê ở trong phòng giam Diệp Phụ Duyên cũng không phải dùng để đánh mê hai người hộ vệ này, mà là dùng để đánh mê Đồng Viên!” Lời nói của Ôn Đình Trạm vang lên:
“Thuốc này hễ sau khi đốt thì sẽ có cặn, còn có cả khí thuốc mê còn sót lại. Hung thủ để thuận tiện ra tay sát hại Đồng Viên, để không bại lộ thân phân mình đành phải lấy vật liệu tại chỗ. Nhưng thuốc này hễ dùng rồi thì phải che đậy dấu vết, cho dù vứt ở chỗ nào cũng đều rất có khả năng bị tìm thấy, vì vậy hắn mới vứt ở trong phòng tạm giam Diệp Phụ Duyên, đương nhiên để vu oan cho Diệp Phụ Duyên. Còn để che giấu mùi thuốc mê ở trong phòng ngủ của Đồng Viên, hắn không ngại dùng thủ đoạn tàn ác chặt bỏ đầu của Đồng Viên, để cho cả phòng chỉ toàn là mùi máu tanh.”
Trong lúc nhất thời, người nghe ở bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng hít thở.
“Vậy thì Diệp Phụ Duyên làm thế nào đến được học xá, khẩu cung của hắn đến chính hắn còn không biết.” Tri phủ lại hỏi.
“Diệp Phụ Duyên tất nhiên không biết, bởi vì đồ ăn mà hắn và hộ vệ trông giữ hắn ăn đêm hôm đó đều đã bị tẩm thuốc. Thuốc này vẫn là loại thuốc mê đó nhưng không phải là lấy từ học viện, mà là dược liệu tươi mới mà hung thủ hái được ở núi sau, bỏ nước thuốc được ép ra nhỏ vào trong đồ ăn mang đến cho Diệp Phụ Duyên và hai vị hộ vệ ngày hôm đó. Loại thuốc này hễ nuốt ăn thì công hiệu của thuốc sẽ kéo dài hơn, đại nhân nếu như không tin có thể tìm một người để kiểm chứng.” Ôn Đình Trạm lấy ra từ trong đồ mà Vệ Kinh mang tới một cành dược liệu vẫn còn tươi.
Tri phủ dường như có chút do dự, Đinh đại phu liền nói: “Đại nhân xin yên tâm, thuốc này khi vào miệng chỉ có thể khiến người ta hôn mê, tuyệt đối không độc hại.”
Tri phủ lúc này mới dùng ánh mắt sai khiến một nha dịch, tên nha dịch đó bước lên trước, chắp tay hành lễ với Ôn Đình Trạm: “Ôn công tử, thuốc này dùng như thế nào?”
“Sai dịch đại ca nếu như không sợ đắng thì có thể nhai ăn.”
Tên nha dịch đó nghe xong lời của Ôn Đình Trạm trực tiếp bỏ vào miệng, nhai kỹ trong chốc lát rồi nuốt xuống. Thuốc ước chừng qua khoảng mấy giây, hắn liền đứng không vững, sau đó ngất đi. Hắn được mấy tên nha dịch khác dìu sang một bên, kê thêm một cái ghế cho hắn lúc này đang ngủ mê man ngồi ở trong công đường.
Ôn Đình Trạm tiếp tục nói với Tri phủ: “Diệp Phụ Duyên sở dĩ xuất hiện trong phòng của Đồng Viên là bởi vì hung thủ có người tương trợ, đưa Diệp Phụ Duyên về học xá của bọn họ. Hung thủ có lẽ đã đoán qua được thời gian hôn mê của loại thuốc mê này sau khi dùng, vì vậy hắn đã tính thời gian mà Diệp Phụ Duyên tỉnh lại, giết chết Đồng Viên. Trong khi Diệp Phụ Duyên vẫn chưa tỉnh lại thì hắn đặt hung khí lên trên tay của Diệp Phụ Duyên...”
“Đợi đã!” Tri phủ đại nhân cắt ngang lời của Ôn Đình Trạm.
“Dựa theo cách nói của ngươi, hung thủ hẳn là ở tại học xá của Đồng Viên. Nhưng lời khai của Lục đồng sinh và Văn đồng sinh, bọn họ nghe thấy tiếng kêu cứu của Đồng Viên mới nhìn thấy bóng người của Diệp Phụ Duyên giết Đồng Viên, hơn nữa ngay lập tức xông vào học xá, tại sao bọn họ lại không nhìn thấy hung thủ?”
“Đây cũng đã từng là chỗ gây khó cho học trò, nhưng khi học trò dò xét lại học xá của Đồng Viên, sau khi hỏi lại cặn kẽ Lục đồng sinh và Văn đồng sinh, cuối cùng đã tìm ra được đáp án.” Sắc mặt Ôn Đình Trạm không đổi:
“Xin đại nhân cho truyền vật chứng.”
“Truyền.”
Vệ Kinh cùng với một tên nha dịch nhanh chóng chuyển vào một cái tủ quần áo, đặt nó trong công đường. Ôn Đình Trạm nói tiếp: “Ta muốn mời đại nhân truyền gọi Lục đồng sinh và Văn đồng sinh, đồng thời xin đại nhân che mắt hai người này lại dẫn đến công đường.”
Tri phủ mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn đồng ý với yêu cầu của Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm lại nói: “Xin đại nhân cho mượn hai vị sai nha đại ca để dùng một lát.”
Được sự đồng ý của Tri phủ, Ôn Đình Trạm tự mình chọn lựa hai người, nói với một người trong đó: “Làm phiền sai nha đại ca chịu thiệt một chút. Hãy trốn trong tủ quần áo, đợi đến khi hai nhân chứng được truyền lên xin hai vị đồng thời kêu một tiếng cứu mạng.”
Hai vị sai nha chắp tay hành lễ, một người trong đó không nói lời nào đi vào tủ quần áo. Lục Vĩnh Điềm và Văn Du bị che kín mắt được dẫn vào, Ôn Đình Trạm bảo Văn Du đứng ở ngay phía trước tủ quần áo và nha dịch, Lục Vĩnh Điềm đứng ở ngay sau hai người.
“Hai vị sai nha đại ca.”
“Cứu mạng...”
“Xin hỏi hai đồng sinh, tiếng kêu cứu mà mọi người nghe được đêm hôm đó thì ở bên nào giống hơn? Hai người không cần trả lời, dùng tay chỉ ra.” Ôn Đình Trạm nói.
Lục Vĩnh Điềm không chút do dự chỉ vào tủ quần áo, còn Văn Du dường như nghĩ một lúc rồi mới chỉ vào tủ quần áo. Như vậy mọi người đều đã hiểu, thì ra hung thủ vốn dĩ chưa từng rời khỏi phòng của Đồng Viên, chỉ là lúc đó án mạng xảy ra, hơn nữa hiện trường có quá nhiều máu tanh khiến Lục Vĩnh Điềm và Văn Du đều chết lặng người, tâm trí bọn họ đều đặt hết vào người hung thủ, vì vậy bỏ qua sự tồn tại của hung thủ.
“Khốn kiếp, lúc đó bị dọa khiếp sợ, nếu không nhất định đã bắt được hung thủ rồi.” Lục Vĩnh Điềm một phát gỡ bỏ vải che mắt, nhìn tên nha dịch từ trong tủ quần áo đi ra, không khỏi tức giận nói.
“E hèm.” Tri phủ hắng nhẹ hai tiếng, Lục Vĩnh Điềm dù sao cũng là đích trưởng tôn của quan trên, Tri phủ cũng không dám trách móc nặng nề.
Cũng may Lục Vĩnh Điềm cũng là người hiểu đạo lý, vội vàng cười ý không phải, nắm lấy Văn Du đứng sang môt bên.
Tri phủ lúc này mới hài lòng hỏi: “Ý của ngươi là hung thủ trốn trong tủ quần áo, vậy thì hắn rời đi lúc nào?”
“Chính là lúc sau khi học viên nghe thấy tiếng kêu vội vàng đến xông vào học xá, hung thủ đã đường hoàng chui ra từ tủ quần áo, trộn lẫn vào trong đám học viên.”
“Làm sao có thể? Bọn ta đều đang nhìn mà, lúc đó không hề có người đi ra từ tủ quần áo.”
“Đúng vậy, một người sống sờ sờ như vậy, sao có thể đi ra mà bọn ta lại không biết chứ?”
“Bọn ta cũng không phải là người mù.”
Lúc đó những người lập tức chạy tới hiện trường khi vụ án xảy ra không khỏi thì thầm to nhỏ.
Tri phủ liền gõ kinh đường mộc (1): “Yên lặng, Ôn tú tài, ngươi cũng nghe thấy rồi đó, những học viên này đều nói là không nhìn thấy có người.”
Ôn Đình Trạm xoay người nói với những học viên đang đứng ở ngoài cửa lớn: “Ta mời mọi người nghĩ kỹ lại một chút, lúc đó các vị ngoài việc nhìn thấy máu tanh ở hiện trường án mạng ra thì có cảm thấy học xá của Đồng Viên có chỗ nào không giống bình thường?”
“Có chỗ không giống bình thường?”
“Có cái gì không đúng?”
“Không nhìn thấy...”
Mọi người đều trố mắt nhìn nhau, nhao nhao lắc đầu, có một người đột nhiên giơ tay lên: “Có, ta nhớ ra rồi. Lúc đó cả phòng đều là máu từ trên giường của Đồng Viên chảy đầy đất, ta nhìn theo vệt máu một lần thì thấy học xá của Đồng Viên thiếu một tủ quần áo, có lẽ là tủ quần áo của Diệp Phụ Duyên!”
Ôn Đình Trạm nghe thấy lời đó bèn hất nhẹ khóe môi, đã có một người lên tiếng, lại có một vài người cũng có ấn tượng dồn dập ăn khớp với nhau, còn có một vài người chỉ nói rằng bởi vì Đồng Viên chết quá thảm nên không chú ý đến.
Tri phủ lập tức lật xem bản ghi chép điều tra hiện trường của sư gia, quả thực chỉ có một tủ quần áo: “Một tủ quần áo còn lại ở đâu?”
“Tủ quần áo còn lại ở thư phòng, hung thủ chính là trốn trong tủ quần áo ở thư phòng. Khi toàn bộ học viên đều tràn vào phòng ngủ của Đồng Viên, mọi người chắn đầy ở cửa thư phòng, hung thủ liền đi ra. Học viên phía trước chỉ xem là lại có một người nữa chạy vội đến chen vào.”
***
(1) Kinh đường mộc: Là một khối gỗ cứng hình chữ nhật có góc cạnh, độ lớn nhỏ thường vừa tay người cầm.