Tiếng đùng đùng không ngừng vang bên tai, Dạ Dao Quang hướng mắt nhìn lại, bên trong rừng trúc từng gốc cây bị dập nát, có một số bị nhổ tận gốc bùn đất vương vãi, Phật quang quanh người Thả Nhân cũng đã rách, trên mặt hắn còn có một vết thương do bị cắt, huyết quang chảy ra, nhưng hắn vẫn ngồi yên bất động như núi.
Đào Đại phiêu nhiên dừng trước mặt hắn, ánh mắt nàng oán hận rất sâu, còn có khả năng chính nàng cũng không biết có cả tình cảm nồng đậm. Tay nàng gắt gao niết quyền, một lực lượng bạo phá dồn lên, tựa hồ lúc nào cũng có thể cho Thả Nhân một đòn trí mạng.
Khóe môi nàng câu lên lạnh lùng: “Ngươi muốn đi chết, cũng phải nhìn xem ta có cho phép hay không. Ngươi cho rằng ngươi chết ở trong tay ta, là sẽ kết thúc hết thảy? Ha ha ha ha…..” Đào Đại châm chọc cười dài, “Từ khi nào ngươi lại trở nên thiên chân như thế? Ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng đâu, ta muốn cho những thống khổ ta phải chịu đựng năm đó trả hết cho ngươi. Ta chưa trả đủ, ngươi đừng mơ tới cái chết!”
“Bang!”
Đào Đại dứt lời, cánh tay nàng phất lên, một cây dây mây cuốn theo những cánh hoa đào phá không phóng tới, hung hăng quất lên người Thả Nhân, trên mặt Thả Nhân lại xuất hiện thêm một vết roi sâu rướm máu.
Thả Nhân vẫn như cũ ngồi yên, mày không chau dù chỉ một chút.
Ánh mắt Đào Đại ngưng lại, tay nắm roi mây tiếp tục vung lên, thượng tăng bào chỗ cánh tay rách toác, máu tươi đầm đìa chảy ra, nhưng lão tăng vẫn như cũ nhập định. Hắn càng như vậy, Đào Đại càng thêm phẫn nộ, đôi tay nàng như phát tiết, động tác càng thêm nhanh.
“Bịch bịch bịch…” hết đợt này đến đợt khác, cuối cùng xoay người từ trên không đánh xuống, một roi kia thẳng lên đỉnh đầu Thả Nhân, da tróc thịt bong, máu tươi từ trên trán chảy xuống giữa mày, lăn xuống, dừng lại trên chóp mũi, cuối cùng nhỏ giọt lên trên tăng bào.
Nhìn Thả Nhân như túi thịt bị đánh tới mức máu thịt không thành hình, tay nắm cây mây của Đào Đại run rẩy, Dạ Dao Quang không rõ Đào Đại đang khắc chế phẫn nộ hay khắc chế nỗi đau của chính mình.
“Một trăm năm, một trăm năm rồi ngươi vẫn luôn như vậy, bất luận ta đối với ngươi như thế nào, ngươi đều là thờ ơ, tốt ngươi cũng không cười với ta, xấu ngươi cũng không giận!” Đào Đại gầm nhẹ một câu, ánh mắt đầy sát khí nháy mắt bắn về phía Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang lập tức thấy không ổn, cả hai đồng thời muốn đẩy nhau ra. Nhưng Ôn Đình Trạm làm sao có thể là đối thủ của Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang dùng thuật pháp liền đem hắn định trụ, rồi sau đó một tay đẩy bay đi. Cơ hồ trong nháy mắt, hô hấp Dạ Dao Quang cứng lại, liền thấy cây hoa mây trong tay Đào Đại không biết từ lúc nào đã thít chặt cổ nàng. Tay túm lấy cây mây, tay nàng dùng khí Ngũ hành muốn chém đứt đoạn, lại kinh ngạc phát hiện nàng căn bản không lay động được dù chỉ một chút.
“Không biết tự lượng sức!” Đào Đại cười lạnh băng, hơi dùng chút lực, Dạ Dao Quang liền không tự chủ được bị nàng kéo lại gần.
“Dao Dao!” Ôn Đình Trạm đứng yên lúc sau thấy một màn như vậy, kiếm sáo trong tay hắn bắn ra, nhanh chóng phóng qua.
“Không biết sống chết!” Một tay kia Đào Đại vung lên, một cổ lực hồn hậu liền hướng Ôn Đình Trạm đánh tới.
Tốc độ kia, lực lượng kia, tưởng chừng chớp mắt sẽ đánh trúng, hoàn toàn không cho Ôn Đình Trạm thời gian phản ứng. Cũng may Kim Tử nhanh lẹ, một tay bổ nhào vào Ôn Đình Trạm, tránh thoát một kích hiểm này.
Không ngờ ngược lại hoàn toàn chọc giận Đào Đại, chân nàng quét ngang mặt đất, một cỗ khí lực hình thành lưỡi dao hướng tới Kim Tử cùng Ôn Đình Trạm. Lần này ngay cả Kim Tử cũng không phản ứng kịp, nó cảm giác cơ thể từng đợt bị xé rách phiếm đau.
Đang lúc Dạ Dao Quang muốn hô lớn, cổ mạn đằng quấn quanh cổ nàng lại chặt thêm vài phần, đôi mắt nàng đỏ ngầu nhìn Ôn Đình Trạm, thủ đoạn vừa chuyển, Thiên Lân xuất ra, nàng ra sức chém lên cây mây, tuy rằng không thể làm nó đứt, nhưng lại có thể để lại những vết cắt sâu. Đào Đại giống như bị thương, liền giận dữ đem Dạ Dao Quang ném văng ra.
Bị một ném này, Dạ Dao Quang phảng phất như bị cao thủ đánh trúng lục phủ ngũ tạng, cả người đều chao đảo. Ngay khi nàng suýt bị nện mạnh lên phía trên vách đá, một lực lượng khác ập tới, quanh quẩn trên người nàng. Dạ Dao Quang được khống chế thân mình liền dừng lại, cảm thụ được Phật quang quanh quẩn xung quanh, Dạ Dao Quang bỗng nhiên nhìn về phía Thả Nhân, lại phát hiện Thả Nhân đã rời khỏi thạch đài của hắn, đứng bên cạnh Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm lông tóc không tổn hao, hẳn nhiên là được Thả Nhân cứu.
“Quả nhiên, trong mắt ngươi một con kiến, con bọ cũng quan trọng hơn ta!” Đào Đại bị Thả Nhân ngăn lại, kích động đến cười liên hồi.
Đôi tay Đào Đại tiếp tục bấm niệm chú, trên không trung đột nhiên rơi xuống cánh hoa đào như mưa. Từng cánh hoa đào kia nhìn diễm lệ dịu dàng biết bao, nó chậm rãi phiêu bay, như cảnh trong cơn mộng ảo, nhưng ngay chớp mắt hạ xuống, theo thủ quyết của Đào Đại từng cánh hóa nhanh chóng hóa thành mảnh dao sắc bén phóng tới.
Dạ Dao Quang mới vừa đứng ổn định, mau lẹ tung bay tránh né từng mảnh hoa, nhưng số lượng cánh hoa quá mức dày đặc, quá mức sắc bén, trực tiếp xuyên thấu khí Ngũ hành của nàng, để lại trên người nàng từng vết máu, chỉ trong chớp mắt, toàn thân Dạ Dao Quang đều đã loang lổ vết thương.
“Dao Dao!” Ôn Đình Trạm được Thả Nhân bảo hộ phía sau, thấy vậy nhanh chóng nhào về hướng nàng.
“Muốn làm đôi uyên ương cùng bỏ mạng, ta thành toàn cho các ngươi!” Hai tay Đào Đại vận khí, nhưng cánh hoa tập kết thành cơn gió lốc cuồng bạo, như núi tuyết sụp đổ xuống người bọn họ, thật giống quả cầu tuyết cực lớn đang lăn tới.
Dạ Dao Quang nhảy tới ôm lấy Ôn Đình Trạm nhanh chóng xoay người, muốn ngăn lại đòn đánh này, nhưng không thấy đau đớn như tưởng tượng. Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ổn định lại thân mình, liền nhìn thấy Thả Nhân đã đứng trước bọn họ chặn lại một kích kia. Thả Nhân hẳn đã dùng toàn lực, bị Đào Đại đánh bay một khoảng cách không ngắn.
Dạ Dao Quang đã nhìn ra, tu vi Đào Đại khẳng định ở phía trên Thả Nhân, nhưng Đào Đại giống như suy nghĩ của nàng, là từ Thông Thiên Thành tới Tán Tiên. Thế tục cùng Thông Thiên Thành cách nhau một khoảng thiên mạch, chỉ có thể dùng hồn thể đi qua, như vậy Đào Đại hiện tại là nguyên thần xuất khiếu, tu vi của nàng bởi vì đi qua thiên mạch mà bị áp chế, cho nên cùng Thả Nhân kỳ thật không phân cao thấp.
Đào Đại cũng không biết chịu tâm lý gì, phảng phất thứ Thả Nhân càng coi trọng, nàng càng muốn phá hủy. Đào Đại không nói lời nào, thân mình xoay tròn hướng tới Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm.
Thả Nhân thả người cùng nàng giao phong trên không trung, hai người ra tay mau tới mức Dạ Dao Quang không nhìn thấy tốc độ. Nàng đỡ Ôn Đình Trạm đứng dậy, chỉ có thể nhìn thân ảnh hai người không ngừng đan xen giữa không trung, dòng khí hồn hậu cũng không ngừng va chạm.