Ngay tại lúc Dạ Dao Quang thả người nhảy lên, cái đuôi nhỏ nhắn linh hoạt như thần roi của Trường Mao Ngư hướng tới Dạ Dao Quang nhanh chóng quét ngang.
“Dao Dao!”
“Dạ cô nương!”
Nhìn thấy một màn này, Ôn Đình Trạm cùng Thương Liêm Súc nhất thời cực kỳ hoảng sợ, cơ hồ là trong cùng một lúc, hai người đều hướng tới Dạ Dao Quang bay vọt tới.
Nhưng Dạ Dao Quang một điểm cũng không cảm giác được cái đuôi bay tới mang lại bất luận nguy hiểm gì, vì thế nàng quát to: “Hai người đừng tới đây.”
Thương Liêm Súc cùng Ôn Đình Trạm thân thể đang ở trên không trung liền kiềm hãm lại, đồng thời vận khí xoay tròn thân thể rơi trở về. Giương mắt nhìn cái đuôi kia đã đem Dạ Dao Quang bao lấy, kéo Dạ Dao Quang tới gần cái đầu cực đại của nó, để vào lọt thỏm vào thảm lông bên trên. Có lẽ bởi vì nó ở trên mặt nước một thời gian cũng khá lâu, bộ lông trên đầu cũng đều đã khô. Dạ Dao Quang sờ đám lông rậm mềm mại kia, xúc cảm thật sự là rất tốt.
Tựa hồ rất hưởng thụ Dạ Dao Quang vuốt ve, Trường Mao Ngư híp đôi mắt xanh dương xinh đẹp, phát ra tiếng trầm trầm, đầu còn liên tục gật gât*. (rose: giống mèo ghê =.=)
Dạ Dao Quang từ đám lông rậm mềm mại trên đầu trượt xuống dưới tới phía sau lưng của nó, nhìn miệng vết thương sâu vào thịt, vận khí Ngũ hành, chữa thương cho nó. Miệng vết thương tuy rằng rất sâu, nhưng máu rất nhanh ngừng. Trên người Dạ Dao Quang có ít thuốc trị thương của Mạch Khâm nghiên cứu chế tạo liền lấy dùng cho nó một ít.
Bất quá nhìn thân hình cường tráng của nó, nàng bỏ qua suy nghĩ băng bó lại vết thương, vì thế thân thủ sờ sờ vào người nó: “Ngươi chờ một chút hãy quay lại vào nước, bằng không sẽ rất lãng phí thuốc trị thương.”
Nói xong liền nhìn thấy mặt gia hỏa này trầm xuống, Dạ Dao Quang không khỏi bất đắc dĩ, nó sẽ không lý giải sai ý tứ của nàng chứ? Nhìn miệng vét thương của nó sắp chạm vào nước, Dạ Dao Quang lập tức dùng khí Ngũ hành bảo vệ miệng vết thương, lúc này cả người Dạ Dao Quang đã chìm xuống dòng sông.
Trường Mao Ngư này ở trong nước tốc độ nhanh vượt qua cả tàu ngầm, đột nhiên tăng tốc suýt nữa đem Dạ Dao Quang văng ra khỏi người nó, cũng may Dạ Dao Quang nhanh chóng ổn định thân thể, cả người dựng một bức tường khí Ngũ hành.
Tựa hồ là muốn đưa theo Dạ Dao Quang tới thăm lãnh địa, nó không ngừng tiến vào sâu hơn, sau đó ngao du. Đáy sông quả nhiên như ngoài biển lớn, thực sự rất rộng. Hơn nữa rất nhiều sinh vật Dạ Dao Quang chưa từng gặp qua. Những nơi Trường Mao Ngư đi qua, những sinh vật đở đây đều căng thẳng tới cứng người, nhanh chóng lủi mất, sứa cùng bạch tuộc vừa đi ra, râu lập tức thu lại. Dạ Dao Quang nhìn cảm thấy buồn cười không thôi.
Đưa theo Dạ Dao Quang quanh quấn ước chừng một canh giờ đi, Dạ Dao Quang nghĩ đến trên mặt sông còn có Ôn Đình Trạm chờ, đám người Tô Bát họ cần có Ngũ hành chi linh, không nên tiếp tục trì hoãn, nàng dùng khí Ngũ hành ngăn cách dòng nước, cảm ứng một chút tìm Ngũ hành chi linh ở nơi nào. Khí Ngũ hành theo dòng nước Ngũ hành chi thủy lan tràn, rất nhanh liền xác định phương hướng, Dạ Dao Quang muốn bảo Trường Mao Ngư hướng bên kia đi tới, đã thấy Trường Mao Ngư phảng phất có tương thông, liền bay thẳng đến phương hướng có Ngũ hành chi linh mà đi.
Trên đường đi, vô tình đưa mắt nhìn xuống dưới, gặp ngay vài con trai vĩ đại. Trường Mao Ngư dùng cái đuôi của nó nhẹ nhàng gõ gõ lên vỏ trai ngọc, không biết có phải Dạ Dao Quang ảo giác hay không, những con trai ngọc này rõ ràng run rẩy, sau đó khiếp sợ vung mở nắp.
Một vòng vòng hoa quang lưu chuyển đi ra, bên trong con trai ngọc lớn nhất kia là ngọc trai lớn nhỏ, những con nhỏ hơn thì có ngọc nhỏ hơn, cỡ đầu ngón tay út. Mỗi một con trai ngọc bên trong số lượng không ngọc không ít, đều là ngọc tự nhiên chưa mài, có sự mượt mà không nhân tạo. Màu sắc càng là muôn màu muôn vẻ, có màu đen, có màu tím, thậm chí có màu vàng cùng màu đỏ, nhưng phần lớn là màu trắng.
Ngay tại lúc Dạ Dao Quang đang thưởng thức, liền thấy cái đuôi của Trường Mao Ngư một quyển, đã đem một con trai cuốn đến, sau đó hướng tới Dạ Dao Quang. Đám hạt ngọc trai kia hoàn toàn không chịu sự trói buộc của vỏ trai toàn bộ hướng tới Dạ Dao Quang trút xuống, hù Dạ Dao Quang vội vàng giương tay bắt lấy.
Vừa xong xuôi một con, tiếp nhận tiếp tới con thứ hai. Lấy xong toàn bộ Trường Mao Ngư tiếp tục kéo Dạ Dao Quang đi tiếp. Dạ Dao Quang nhìn vạt áo đầy một túi ngọc trai, thật sự là dở khóc dở cười. Chợt Trường Mao Ngư lại tiếp tục đưa Dạ Dao Quang vào nhà khác cướp của, đi tới đâu bắt sinh vật ở đó cho cho Dạ Dao Quang, cũng may có kinh nghiệm ngọc trai, Dạ Dao Quang đều cự tuyệt. (rose: trời ơi, cưng xỉu)
“Qua bên kia.” Dạ Dao Quang chỉ vào hướng có Ngũ hành chi linh.
Trường Mao Ngư vì Dạ Dao Quang liên tiếp cự tuyệt nó mà có chút uể oải, khó thấy Dạ Dao Quang tự động chỉ một phương hướng, nó liền nhanh chóng vọt tới, đến gần rồi Dạ Dao Quang mới nhìn thấy là một đóa hoa óng ánh trong suốt như thủy tinh, ẩn chứa Ngũ hành chi khí tinh thuần.
Dạ Dao Quang đang muốn với tới ngắt lấy, đột nhiên phía sau lưng chợt lạnh, ở lúc nàng còn chưa phản ứng lại, cái đuôi dài nhỏ của Trường Mao Ngư đã quăng ra, sau đó Dạ Dao Quang nhìn thấy ngay bên cạnh nàng có một con rắn lớn, bị đuôi của Trường Mao Ngư đánh bay xuống đáy biển.
Con rắn nước kia tựa hồ không muốn buông tha, nó quấn lấy một tảng đá gần đấy hướng tới Dạ Dao Quang mà quét đến.
Trường Mao Ngư cảm thấy thứ này không ngoan ngoãn nghe lời, khiêu chiến uy nghiêm của nó, làm nó bị mất mặt trước mặt Dạ Dao Quang, vì thế cái đuôi nó vừa ấn con rắn nước đột nhiên cong lên giống như cái cung, Dạ Dao Quang rõ ràng nhìn thấy có điện quang dọc theo cái đuôi đan xen. Sau khi con rắn còn chưa kịp tới gần Dạ Dao Quang, đã bị điện thẳng tắp kéo thành một đường thẳng ở trong nước, phóng thẳng tới mặt của nó.
Nguyên lai là điện!
Khó trách như ở bên trên khi cái đuôi vung lên cũng có thể đủ đem loại cá sấu đáng sợ kia té tới mức nội tạng cùng xương cốt vỡ hoàn toàn, chính là vì đuôi của nó có điện, hơn nữa loại điện này không giống như điện bình thường, nước không thể trở thành chất dẫn.
Tựa hồ rất ghét bỏ con rắn nước kia, cái đuôi Trường Mao Ngư đảo qua, liền quét thân hình con rắn bay thật xa. Rất nhanh biến mất trong phạm vi tầm mắt của Dạ Dao Quang.
Không có nguy hiểm, Dạ Dao Quang liền đi hái linh hoa trong suốt, đem áo ngoài cởi ra, kết thành một cái túi, bên trong có ngọc trai Trường Mao Ngư đưa, sau đó đem linh hoa vừa hái được thả vào bên trong, dùng khí Ngũ hành ngăn cách, không để sức nước ảnh hưởng.
Kỳ thực cũng không có bao nhiêu, cũng khoảng hai mươi mấy đóa. Sau khi hái xong, Dạ Dao Quang liền vỗ vỗ Trường Mao Ngư: “Ta phải đi về, đồng bạn của ta đang chờ.”
“Ô ~~~~” phảng phất hiểu rõ Dạ Dao Quang ý tứ, thân thể cao lớn của Trường Mao Ngư nằm sấp bất động.
Đối với bộ dáng làm nũng của nó, Dạ Dao Quang thật sự là dở khóc dở cười, nàng vuốt vuốt bộ lông rậm: “Đại gia hỏa, ta không phải đồng loại của ngươi, ta không có khả năng sống trường kỳ ở trong nước. Ngoan a, đưa ta đi thôi, về sau hữu duyên chúng ta khẳng định còn có thể gặp lại.”
“Ô…” Trường Mao Ngư chính là không muốn động đậy, trưng ra bộ dáng ta rất mệt, ta muốn nghỉ ngơi.