Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ - Dạ Dao Quang (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc Ôn Đình Trạm và Mạch Khâm đều không nhẫn nại được nữa thì cuối cùng lớp ánh sáng bạc lác đác bám vào thân thể của Dạ Dao Quang chợt thu lại, chớp mắt toàn bộ đã hòa vào trong da thịt của cô.

Đôi mắt long lanh như hoa đào của cô bỗng nhiên mở ra, đối diện với đôi mắt đầy sửng sốt của Ôn Đình Trạm và Mạch Khâm. Bọn họ tận mắt thấy từng vòng tinh quang chuyển động trong mắt của Dạ Dao Quang, cuối cùng vòng tròn càng ngày càng nhỏ rồi ngưng tụ thành một điểm sáng lóe lên ở chỗ sâu nhất trong mắt cô sau đó biến mất, đôi mắt của Dạ Dao Quang cũng nhắm lại.

Mạch Khâm vội vươn tay bắt mạch cho cô chỉ thở dài một hơi: "Không sao, muội ấy đang ngủ, ngày mai chắc chắn sẽ tỉnh lại."

Câu nói này của Mạch Khâm chắc chắn khiến Ôn Đình Trạm cũng yên tâm. Cậu vô cùng tin lời của Mạch Khâm. Quả nhiên như Mạch Khâm nói, sáng sớm ngày thứ hai Dạ Dao Quang đã bị đồng hồ tự nhiên đánh thức.

Dạ Dao Quang vừa tỉnh lại lập tức xoay người ngồi xếp bằng. Hai tay cô chuyển động vận khí, nhanh chóng dẫn khí ngũ hành. Cô phát hiện phần lớn khí ngũ hành như thủy triều vọt tới chỗ cô, đan điền của cô dường như lớn thêm không ít giống như trẻ sơ sinh đói bụng nhấp từng ngụm sữa mẹ, nhanh chóng ăn no, cả người thư thái.


Đang lúc cô chuẩn bị thu thế thì Tử Linh châu trong ngực cô tự động bay ra, lơ lửng chuyển động nhè nhẹ trước mắt cô, hút vào toàn bộ khí ngũ hành cô dẫn ra còn dư lại. Dạ Dao Quang thấy đáy Tử Linh châu từ từ nở ra một đóa hoa, vươn ra ngoài bảy nhụy hoa. Trong đó một nhụy hoa tràn ngập một luồng sức mạnh hóa thành màu tím, sáu nhụy khác vẫn không màu trong suốt.

Lúc Dạ Dao Quang buồn bực trong lòng, Tử Linh châu nhanh chóng khôi phục về nguyên dạng. Cô đưa tay cầm lấy Tử Linh châu, chỉ thấy viên châu lạnh lẽo lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, kích cỡ vẫn không thay đổi. Sau đó cô bèn dẫn khí ngũ hành, Dạ Dao Quang bất ngờ phát hiện cô đã là Trúc Cơ kỳ, không khỏi hết sức vui mừng.

Cô còn chưa trải qua lần thứ năm tẩy độc, vậy mà tu vi đã tăng vọt, quả thật không thể tưởng tượng được. Không biết có phải vì long tiên dịch đang hòa vào cơ thể hay không mà tu vi của cô đột nhiên tăng vọt đến bước này. Dù sao cô cũng không kiềm chế được sự vui sướng trong lòng, cô tự mình xoa một bên tay mỏi nhừ rồi ôm chầm lấy Kim Tử vẫn đang ngủ say.

Lúc Kim Tử mơ hồ cảm nhận được hơi thở quen thuộc thì lập tức tỉnh ngủ, tứ chi giống như vòi bạch tuộc ôm chặt Dạ Dao Quang, không ngừng cọ cọ vào cổ Dạ Dao Quang làm nũng.

Tâm trạng tốt nên Dạ Dao Quang cũng không ghét bỏ Kim Tử, đưa tay sờ sờ bộ lông của Kim Tử. Hơn mười ngày không tắm, lông của Kim Tử tất nhiên không còn suôn mượt nên tâm trạng tốt của Dạ Dao Quang cũng lập tức bay mất. Cô ném Kim Tử ra, nhìn vẻ mặt u ám của nó, chê bai nói: "Đi tắm cho ta!"

Kim Tử uất ức cúi đầu ngửi thử, lập tức ngửi được một mùi không mấy thơm tho, cũng không nhõng nhẽo mà vội vã cụp đuôi chạy. Kim Tử đi ra ngoài vừa lúc len qua người Ôn Đình Trạm đang chuẩn bị vào trong, tốc độ nhanh đến nỗi làm cho Ôn Đình Trạm chỉ thấy một vệt kim quang sượt qua. Còn chưa kịp suy nghĩ, cậu đã thấy Dạ Dao Quang xinh đẹp đứng ở đó nên hết sức vui sướng sải bước tiến tới.

"Dao Dao, nàng tỉnh rồi, tốt quá!" Ôn Đình Trạm ôm Dạ Dao Quang vào lòng.

Dạ Dao Quang nhất thời ngẩn ra, chẳng qua cô chỉ hôn mê hơn mười ngày mà thôi, sao cô lại lùn hơn thiếu niên này nửa cái đầu, người ta lại cao hơn cô nửa cái đầu? Cô hơi sợ hãi đẩy Ôn Đình Trạm ra, sau đó đứng trước gương đồng trong phòng nhìn thật cẩn thận, cảm thấy hình như mình không bị teo lại. Lúc này cô mới quay đầu nhìn vẻ mặt luống cuống bị cô đẩy ra của Ôn Đình Trạm, nhận thấy người này có thay đổi rất lớn.

Cậu trưng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo dường như đã dài thêm không ít ra, đầu cũng bỗng chốc cao thêm một đoạn, ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt trân châu đen láy cũng lưu chuyển, cả người không còn là cậu nhóc nho nhỏ nữa... Nhất là cậu còn mặc đồ cũ của mình, chân tay áo ngắn củn. Thoạt nhìn có hơi buồn cười nên Dạ Dao Quang lập tức phì cười vui vẻ.

Tuy cậu cao hơn không ít nhưng vẫn thấp hơn Mạch Khâm một tí, tất nhiên không mặc đồ của Mạch Khâm được. Bây giờ bọn họ còn đang ở Quỳnh Vũ sơn trang, mà hình như mấy người Thẩm Triệu gần đây bận rất nhiều việc, vì thế cậu cũng không tiện làm phiền Thẩm Triệu.Với hành động của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm sao lại không biết cô đang cười cái gì nên vẻ mặt không khỏi lúng túng nói: "Ta... ta tỉnh lại đã thấy như vậy, cũng không tiện làm phiền Thẩm trang chủ, chỉ có thể chịu thêm mấy ngày..."

"Trạm ca nhà muội vóc người khôi ngô, sao lại ăn mặc túng thiếu che mất phong thái thế này." Dạ Dao Quang dạo một vòng quanh Ôn Đình Trạm, trêu chọc nói.

Mặc dù Ôn Đình Trạm không nói nhưng Dạ Dao Quang có thể thấy được việc đó vẫn khiến cậu ấm áp, trong lòng Dạ Dao Quang thở dài. Cậu nói ra rất nhiều điều vì cho rằng bản thân không còn sống được bao lâu trên đời nữa. Nhưng bây giờ cậu đang đứng yên lành ở đây, cậu thật sự rất sợ vì những lời này mà Dạ Dao Quang trở nên xa cách với cậu. Từ lúc vào cửa đến giờ cậu mới dám buông tâm tình thấp thỏm xuống.

"Mạch đại ca." Đúng lúc này, Mạch Khâm cũng chạy đến, phát hiện Dạ Dao Quang trước cửa đầu tiên.

"Tu vi tăng mạnh." Mạch Khâm cực kì tinh mắt, vừa liếc mắt lập tức nhìn ra.

"Cảm ơn Mạch đại ca ra tay trợ giúp." Dù Dạ Dao Quang mới tỉnh lại nhưng cơ thể của cô có ý thức nên cô biết Mạch Khâm đã làm tất cả.

"Cả người Mạch đại ca không sao chứ?"

"Điều dưỡng mấy ngày đã khôi phục được tám chín phần, muội không cần lo lắng." Mạch Khâm vừa cười vừa nói.

Dạ Dao Quang đang định nói mấy câu thì chợt cảm nhận được một luồng khí chập chờn nhanh chóng tiến về phía họ. Thẩm Hòa rất nhanh đã dắt theo hai người vẻ mặt lo âu đến, thấy Dạ Dao Quang tỉnh lại nên hắn cũng dịu đi không ít, bèn nói: "Dạ cô nương tỉnh lại thì tốt rồi, Thẩm Hòa phụng mệnh trang chủ đến hộ tống các vị rời đi."

"Đã xảy ra chuyện gì?" Mạch Khâm, Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang liếc nhìn nhau rồi hỏi: "Nếu bọn ta có thể giúp được gì, Thẩm quản gia đừng ngại cứ nói."

Ánh mắt Thẩm Hòa lóe lên, mấy lần hắn muốn nói rồi lại thôi cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

"Là ân oán giữa các ngươi và Dao tộc sao?" Ôn Đình Trạm lập tức nghĩ tới chuyện này.

Vừa nhắc tới việc này, lập tức châm ngòi cho lửa giận của Thẩm Hòa, vẻ mặt hắn phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người Bàn gia không xứng là người Dao tộc! Năm đó tổ tiên bọn họ vì chức vị tộc trưởng mà bán đứng Thẩm gia bọn ta cho triều đình. Bây giờ lại làm theo như thế, may mà ta thường hay khuyên can trang chủ, biêt vậy nên sớm trừ khử bọn họ mới đúng!"

"Bán đứng cho triều đình?" Vẻ mặt Dạ Dao Quang không hiểu.

Liền nghe được Thẩm Hòa nói: "Ngoài núi đã bị ba vạn đại quân bao vây."

Ánh mắt Ôn Đình Trạm như có điều suy nghĩ hỏi: "Không biết mọi người có thể dò ra là ai dẫn binh không."


"Là ngũ công tử phủ Minh Vương." Đám người Thẩm Hòa đã hỏi thăm những việc này rõ ràng.


Ôn Đình Trạm đột nhiên cười: "Có lẽ người của quý trang đã hiểu lầm, đó cũng không phải người Dao tộc dắt tới."


Xưa nay Minh Vương phủ bảo trì trung lập. Đế sư báo chuyện mỏ vàng lên, hắn có thể thả lòng xuống, mà Trung Thư Lệnh lại không làm khó dễ người trung lập, chỉ có thể chọn người của phủ Minh Vương.


"Minh Ngũ công tử?" Đầu Dạ Dao Quang không khỏi xẹt qua một dung nhan đẹp như trăng sáng: "Tên là Minh Nặc sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK