“Vấn đề là ở chỗ đấy, cho dù Kỳ Lân công tử phải đối mặt với không ít người tạo ra áp lực nhưng hắn cũng chỉ đóng cửa không ra, nói thẳng ra là hắn đang đợi người. Nếu như người này không xuất hiện thì cục diện này sẽ tuyệt đối không có lời giải”. Tần Đôn cau mày nói.
“Mọi người đều nói nếu Kỳ Lân nói lời từ chối thì cục diện này sẽ mất kiểm soát, phải đợi đến khi Trung Châu Đề đốc Học chính đại nhân đến thì mới có thể khiến áp lực của chuyện này giảm đi”.
“Dùng cường quyền để khống chế áp lực?” Tiêu Sĩ Duệ nhướng mày, việc này cũng không thể khiến dân chúng tâm phục được.
“Học chính đại nhân sao có thể không ra tay? Để ngăn lại những lời nói hoang đường kia, Học chính đại nhân sẽ làm chủ đấu cờ này, đề tài của đấu cờ lần này chính là ván cờ của Kỳ Lân công tử, không giới hạn số người của học viện tham gia. Đợi sau khi cuộc thi đấu này kết thúc nếu không có ai có thể giải được thì Kỳ Lân công tử sẽ giải ván cờ này trước mặt mọi người, thắng đấu cờ chính là học viện Doanh Thiên”. Tần Đôn nói.
“Hôm qua Văn Du đi xong, khi trở về thì hôn mê đến bây giờ, mời đại phu đến khám thì ông ấy chỉ nói rằng do hắn suy nghĩ quá độ, bây giờ những người đi thi đấu phần lớn đến lúc trở về đều là bộ dạng như vậy!”
“Vậy ván cờ gì đó lẽ nào đã bị làm phép rồi sao, còn có khả năng hút tinh khí của con người?” Càn Dương nghe xong bỗng cảm thấy như đã gặp phải yêu quái vậy.
“Đây là...” Lúc này Tần Đôn mới chú ý tới Càn Dương, dáng vẻ của Càn Dương không giống với người đọc sách. Lúc đầu hắn còn cho rằng Càn Dương là bạn mà bọn Ôn Đình Trạm đã kết giao nên cũng không hỏi tới.
“Ta quên mất là cậu cũng ở đây”. Dạ Dao Quang nói với Tần Đôn.
“Đây là Càn Dương của học viện Cao Dương”.
“Sao cậu còn đi theo chúng ta, cậu không đi tìm phu tử với đồng sinh của cậu sao?” Tiêu Sĩ Duệ khó hiểu.
“Ta đi tìm họ thế nào?” Càn Dương hỏi.
“Cầm thẻ tên của cậu rồi tìm bất kỳ một người nào đó hỏi, họ sẽ dẫn cậu đến đó”. Tiêu Sĩ Duệ giải thích.
“Thẻ tên?” Vẻ mặt Càn Dương hồ đồ: “Là cái gì?”
“Cậu…”
Tiêu Sĩ Duệ đang định nói gì đó thì bị Ôn Đình Trạm ngăn lại, Ôn Đình Trạm nhìn Tần Đôn nói: “Cậu đưa hắn đến học viện Cao Dương đi, nhất định phải giao tận tay phu tử của bọn họ”.
Đối với những người như Càn Dương thì Ôn Đình Trạm phải dặn dò thật kỹ.
Tần Đôn gật đầu sau đó đưa Càn Dương đi, lúc đi Càn Dương vẫn còn cảm thấy lưu luyến không nỡ rời, giống như bộ dạng bị đám người Dạ Dao Quang tức giận vứt bỏ vậy, thực sự đủ rồi! Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang lấy hành lý đưa cho đám người Vệ Kinh, đến cả học xá của mình cũng không về mà trực tiếp đi thăm Văn Du.
Còn Tiêu Sĩ Duệ đương nhiên không thể đi cùng được vì hắn tới học viện vẫn đang cải trang hơn nữa lúc này hoàng trưởng tôn đang bị trọng thương không thể di chuyển dễ dàng được. Đương nhiên Tiêu Sĩ Duệ đã sớm báo tin này lên hoàng thượng vì muốn tiếp tục che giấu thân phận mà lại không muốn hoàng thượng nói ra chuyện đại sự, hơn nữa hắn cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Bức thư này được Ôn Đình Trạm sửa lại một lần nên khi bệ hạ xem xong sẽ cho là Tiêu Sĩ Duệ có tấm lòng khoan dung biết lấy đại cục làm trọng nên không nói chuyện xấu trong hoàng thất ra ngoài, chỉ để cho bên ngoài biết được chẳng qua đây cũng chỉ là chuyện do tội phạm trốn trại tập kích ngoài ý muốn mà thôi. Hơn nữa cậu cũng muốn hoàng thượng áp chế tất cả các quan viên trong triều, tất cả đều không được đến học viện thăm hỏi, ngay cả hoàng thượng cũng chỉ được phái người tin cậy của mình là Trung Châu Đề đốc Học chính mượn danh nghĩa người chủ trì thi văn đến thăm mà thôi.
Mục đích cũng chỉ là vì tránh việc quan viên ồ ạt kéo tới xem thử thực hư thế nào làm lộ mất chuyện thật giả của hoàng trưởng tôn. Đến lúc đó thì cục diện sẽ thay đổi theo một hướng khác nên Tiêu Sĩ Duệ đành phải về học xá trước.
“Doãn Hòa, các trò đã quay về rồi sao?” Đúng lúc đám người Hòa sơn trưởng cũng đến thăm Văn Du, nhìn thấy Ôn Đình Trạm, Hòa sơn trường bỗng có cảm giác như nhìn thấy được hy vọng.
“Vâng thưa sơn trưởng, chúng trò đi đường tắt để rút ngắn hành trình”. Ôn Đình Trạm hành lễ với Hòa sơn trưởng trước rồi mới nói.
“Bình an trở về là tốt rồi, haiz…” Hòa sơn trưởng nói xong liền thở dài:
“Từ khi ở Đầm Châu trở về, học viện xảy ra biết bao nhiêu chuyện, hết chuyện này lại đến chuyện khác nối tiếp nhau…”
Đầu tiên là Tiêu Sĩ Duệ bị ám sát nhưng cũng may là chỉ bị kinh hãi chứ không nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa cũng nhờ Tiêu Sĩ Duệ ra sức bảo vệ nên bệ hạ mới không truy cứu học viện, sau đó lại là Hồ phu tử không hợp nước nên vừa tới Đầm Châu đã luôn bị “Tào Tháo rượt”, đây chỉ là không ít chuyện xảy ra trong mấy ngày nay. Bây giờ lại là việc của ván cờ đó mà Văn Du và mấy trò nữa đều hôn mê bất tỉnh, thực sự có chút công kích nặng nề cho sơn trưởng mà.
“Sơn trưởng người không cần buồn bã đâu, trò nguyện giúp sơn trưởng giải sầu”. Ôn Đình Trạm lễ phép nói.
“Trò có tấm lòng này là ta vui rồi”. Hòa sơn trưởng vui mừng, sau đó căn dặn một chút.
“Ván cờ kia cho dù có phải làm hết sức nhưng cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, cuộc thi văn hai ngày sau mới là chuyện quan trọng nhất”.
“Sơn trưởng người yên tâm đi, trò nhất định sẽ lượng sức mà làm”. Ôn Đình Trạm hứa.
“Nếu đã như vậy thì ta đi xử lý vài việc vặt khác đây”. Hòa sơn trưởng đứng lên đi ra ngoài.
Đến khi Hòa sơn trưởng đi rồi, Dạ Dao Quang mới đi đến trước giường của Văn Du, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, đỉnh lông mày hôn mê nhưng vẫn nhíu chặt, nhìn có vẻ như hắn ngủ không yên lại có chút gì đó giống như bị hút mất tinh khí vậy. Dạ Dao Quang nhíu mày rồi đưa tay mang theo khí ngũ hành bay lơ lửng trên người Văn Du, bắt đầu từ chân rồi di chuyển dần lên bên trên. Lúc di chuyển lên đến trán thì không chỉ có Dạ Dao Quang mà ngay đến cả Ôn Đình Trạm và người đưa Càn Dương quay lại là Tần Đôn cũng đều tận mắt nhìn thấy trên trán Văn Du có một đám mây đen nhỏ đang hiện ra.
“Đây… chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tần Đôn hốt hoảng.
“Bọn họ bị trúng tà thuật rồi sao?”
“Không phải, đây là độc!” Sắc mặt Dạ Dao Quang cảm thấy kính nể, nếu như đây là tà thuật thì cô không cần ra tay cũng đã có thể nhìn ra rồi. Đây là khí độc, bọn họ đã trúng phải một loại độc hơn nữa loại độc này cũng không phải là loại bình thường, thậm chí cho dù học viện có mời đại phu đến khám thì cũng không thể khám ra được.
Sắc mặt Ôn Đình Trạm tối sầm lại, cậu ngồi bên giường bắt mạch cho Văn Du, tỉ mỉ dò xét một lúc nhưng cũng không có kết quả gì, cũng chỉ đành lắc đầu.
Cậu học y gần được một năm rồi, tuy không phải học từ phu tử nhưng bình thường cậu cũng có đọc qua sách y, hơn nữa sau tết năm nay cậu còn nhờ Mạch Khâm chỉ dạy nhiều ngày, còn lật xem sách thuốc. Đồng thời năm nay lúc sau tết, cậu cũng nhờ Mạch Khâm chỉ giáo rất nhiều nên học được nhiều điều bổ ích, y thuật cũng được Đoạn phu tử dạy nhưng cậu cũng không thể tìm ra bọn họ đã trúng phải loại độc gì, mạch tượng giống nhau rõ ràng là do suy nghĩ quá nhiều nên mới dẫn tới kiệt sức hôn mê không tỉnh.
“Việc này tạm thời không được để lộ ra bên ngoài”. Ôn Đình Trạm căn dặn Tần Đôn.
Tần Đôn gật đầu liên tục: “Nhưng học viện mỗi ngày đều có học sinh đi giải ván cờ kia…”
“Cậu cho rằng đây là nguyên nhân của ván cờ?” Ôn Đình Trạm hỏi lại.
“Lẽ nào không phải sao?” Tất cả bọn họ đều đi giải ván cờ đó rồi khi trở về mới biến thành bộ dạng như vậy.
“Tuyên Lân không nhất thiết phải làm như vậy, đây là do có người nghe nói năm đó có người vì đến giải ván cờ này thổ huyết mà chết, vì thế mà muốn mượn chuyện này để vu oan giá họa cho Tuyên Lân”. Trong chớp mắt ánh mắt của Ôn Đình Trạm chuyển từ đen bóng sang thâm trầm.
“Nên người phía sau đang muốn đổ thêm dầu vào lửa để việc này từng bước đi đến cục diện như ngày hôm nay?” Dạ Dao Quang nói.
Ôn Đình Trạm gật đầu: “Mục đích của bọn họ rốt cuộc là nhằm vào một học viên hay tất cả học viên thì ta cũng không rõ, lúc này đúng lúc “Sĩ Duệ bị ám sát” nên có thể tránh được Sĩ Duệ, người đứng sau kia chắc chắn biết được thân phận của Sĩ Duệ”.