"Là Bắc Đẩu thất tinh và Hữu Bật Tả Phụ à?”
“Đó là cửu tinh trong thiên văn học, cửu tinh trong phong thủy là một trắng, hai đen, ba xanh ngọc, bốn xanh lục, năm vàng, sáu trắng, bảy đỏ, tám trắng, chín tím. Cửu tinh trong kỳ môn độn giáp (1) chỉ chín ngôi sao Thiên Bồng, Thiên Nhuế, Thiên Phụ, Thiên Cầm, Thiên Tâm, Thiên Trụ, Thiên Nhiệm và Thiên Anh.” Dạ Dao Quang giải thích từng cái một rồi nói:
“Muội cần dùng cửu tinh trong kỳ môn.”
“Trận pháp này không dễ bày đâu.” Những gì tinh túy của kỳ môn đều đời đời tư truyền nhưng Ôn đình Trạm vẫn nghĩ cách lấy được một ít, vì vậy cũng có chút hiểu biết. Trong kỳ môn, các sao của mười hai canh giờ trong cửu tinh không giống nhau, dùng một sao còn thấy rắc rối phức tạp chứ đừng nói là cả chín sao cùng xếp hàng với nhau.
“Đúng vậy, cực kỳ phức tạp, khó hơn gấp vạn lần so với Toàn Cơ Ngọc Hoành trận.” Miệng thì nói phức tạp nhưng trong mắt Dạ Dao Quang lại lóe ra từng tia sáng, một sự hưng phấn dường như sôi trào trong từng tế bào khiến Ôn Đình Trạm nhìn thấy mà buồn cười.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến phong thủy kỳ môn thì càng khó khăn Dạ Dao Quang càng thích, càng phải phải làm thử, thất bại thì sẽ lại cân nhắc lại, thành công thì giống như có được thành tựu của cả thiên hạ.
Tâm trạng này chỉ đơn giản là vì cô thực sự yêu thích những gì cô học.
“Ta có thể giúp gì cho nàng không?” Ôn Đình Trạm muốn cho tia sáng trong mắt cô được toại nguyện, sự rực rỡ lóa mắt đó khiến người ta không thể dời mắt.
Dạ Dao Quang tự tay kéo Ôn Đình Trạm qua, hai người cùng ngồi trên một cây khô trên núi, bầu trời đầy sao, trời mùa hè rất đẹp, dường như với tay một cái là có thể hái được một ngôi sao. Cô chỉ lên bầu trời nói: “Vậy chàng chọn giúp muội một ngôi sao đi.”
"Chọn sao?" Ôn Đình Trạm kinh ngạc.
"Phụt!" Dạ Dao Quang nở nụ cười, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Đình Trạm, nói:
“Trận này phải căn cứ vào Vượng, Tướng của cửu tinh để chọn một sao chủ, mà sao chủ nhất định phải là vượng tinh, cửu tinh có Vượng, Tướng, Hưu, Tù, Tử: Vượng là tử nguyệt, Tướng là bản nguyệt, Hưu là tài nguyệt, Tù là quỷ nguyệt, Tử là phụ mẫu nguyệt. Chàng có hiểu nghĩa của câu nói này không?”
Ôn Đình Trạm trầm tư một lát mới ngẩng đầu thong thả cười: “Mười hai tháng đều có ngũ hành, tháng một Dần thuộc Mộc, tháng hai Mão thuộc Mộc, tháng ba Thìn thuộc Thổ, tháng tư Tỵ thuộc Hỏa, tháng năm Ngọ thuộc Hỏa, tháng sáu Mùi thuộc Thổ, tháng bảy Thân thuộc Kim, tháng tám Dậu thuộc Kim, tháng chín Tuất thuộc Thổ, tháng mười Hợi thuộc Thủy, tháng mười một Tý thuộc Thủy, tháng mười hai Sửu thuộc Thổ. Tương ứng với ngũ hành tháng chín, Vượng là tử nguyệt, có nghĩa là được sinh ra, cũng là tháng ngũ hành được sinh ra. Ví dụ như bây giờ tháng sáu thuộc Thổ, ngũ hành tương sinh tương khắc, Thổ sinh Kim, Vuợng tinh thuộc sao Kim trong ngũ hành. Tương tự, Tướng là bản nguyệt, là sao giống nhau giữa ngũ hành và bản nguyệt, Hưu là tài nguyệt là sao khắc ngũ hành, Tù là quỷ nguyệt còn là ngũ hành khắc nó, Tử là phụ mẫu nguyệt là do ngũ hành sinh ra. Sắp xếp từ tháng sáu thuộc Thổ, Thổ sinh Kim là Vượng, Thổ gặp Thổ là Tướng, Thổ khắc Thủy là Hưu, Mộc khắc Thổ là Tù, Hỏa sinh Thổ là Tử.”
Ánh mắt Dạ Dao Quang sáng lên: “Trạm ca, không ngờ chàng lại có thể nghĩ đến điều này.”
Ôn Đình Trạm được khen nên hơi ngượng ngùng: "Thật ra là lần trước nàng rút quẻ có nói người sinh ra ta là cha mẹ, người ta sinh ra là con cháu, người khắc ta là quan quỷ, người ta khắc là vợ và tiền tài, vậy nên ta mới hiểu được câu nói này. Tử nguyệt, tài nguyệt, quỷ nguyệt, phụ mẫu nguyệt không phải là lục thân (2) trong quẻ hay sao?”
"Vâng." Dạ Dao Quang gật đầu: "Cho nên kỳ môn phong thuỷ là một."
“Dao Dao cần một Vượng tinh thuộc Kim, ngũ hành thuộc Kim trong cửu tinh không chỉ có một?” Ngũ hành chỉ có năm loại, chín ngôi sao cũng có ít nhất một ngôi sao chỉ có một thuộc tính.
“Sao thuộc Thổ trong cửu tinh có ba loại: sao Thiên Nhuế, sao Thiên Cầm, sao Thiên Nhiệm; sao thuộc Kim có hai sao Thiên Tâm và Thiên Trụ; sao thuộc Mộc có sao Thiên Xung và sao Thiên Phù; sao thuộc Hỏa và thuộc Thổ lần lượt là sao Thiên Anh và sao Thiên Bồng. Theo lời của chàng thì bây giờ đang là tháng sáu thuộc Thổ, Vượng là tử nguyệt, Thổ sinh Kim, sẽ có hai sao là sao Thiên Tâm và sao Thiên Trụ, trong đó Thiên Tâm là sao đại cát, Thiên Trụ là sao tiểu hung.”
“Một sao đại cát, một sao tiểu hung?” Từ mặt chữ, Ôn Đình Trạm thấy không nhất thiết phải chọn lựa nữa, giữa cát và hung ai cũng sẽ chọn cát, đạo lý hiển nhiên như vậy Ôn Đình Trạm tin Dạ Dao Quang cũng biết. Đã rõ ràng như vậy sao còn do dự chưa quyết định, vậy nhất định là có suy tính. Cậu không hỏi, cậu biết Dạ Dao Quang sẽ nói cho cậu.
Quả nhiên, Dạ Dao Quang im lặng một lát mới nói: “Đại cát tiểu hung, cát là chúng ta, hung là người khác.”
Cũng có nghĩa là chọn sao cát đương nhiên là trời phù hộ chúng ta, chọn sao hung thì đó là trời trừng phạt chúng ta. Cứ như vậy, người bình thường chỉ sợ đều chọn vế sau.
Song Ôn Đình Trạm trầm ngâm thật lâu mới mở miệng nói với Dạ Dao Quang: "Dao Dao, chọn sao Thiên Tâm đi.”
"Vì sao?" Dạ Dao Quang vẫn đung đưa không ngừng, không ngờ Ôn Đình Trạm lại cho cô ý kiến như vậy.
“Nói những lời nói suông như khoan dung độ lượng này tất nhiên không thể thuyết phục Dao Dao, nàng là địa sư, sát nghiệp quá nặng sẽ sinh tâm ma.”
"Chàng cũng biết nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, gió xuân thổi tới lại tái sinh." Mặt Dạ Dao Quang không chút thay đổi.
“Nàng bày trận giết tuyệt này thực sự có thể nhỏ cỏ tận gốc sao?” Ôn Đình Trạm hỏi lại.
Dạ Dao Quang không trả lời, đây cũng là điều cô băn khoăn. Người của Thiên Hồn môn tuyệt đối sẽ không dốc toàn bộ lực lượng. Cứ coi như thực sự như vậy, cô sẽ nhanh chóng giết hết, đến lúc đó cũng sẽ dẫn đến nhiều thế lực kiêng kỵ. Nếu tu vi của cô thật sự cao, đương nhiên cô sẽ không sợ hãi nhưng bây giờ cô lại không có khả năng mạnh đến vậy, lại ác độc ra tay diệt một môn phái, e rằng rất nhiều thế lực vì muốn sống yên ổn mà sẽ ra tay chặt đi đôi cánh của cô.
Lý lẽ cô đều hiểu nhưng dù cô có thế nào với đối phương thì cũng sẽ bị kết thù, nếu cứ thế thả kẻ thù đi thì cô không làm được nên mới do dự chưa quyết định.
"Dao Dao, còn nhớ ngày đó nàng nói cho ta biết nguyên nhân cái chết của cha mẹ ta, ta hận Liễu gia đến tận xương tủy, nàng khuyên bảo gì ta không?” Ôn Đình Trạm duỗi tay nắm lấy tay Dạ Dao Quang, ánh mắt nhu hòa nhìn Dạ Dao Quang:
“Khi không đủ sức lực, chúng ta chỉ có thể lui lại tự bảo vệ mình. Nếu chúng ta của bây giờ đều có thể khiến bọn họ bị thương, đợi sau này lông cánh đầy đủ, chúng ta sẽ có thể muốn làm gì tùy ý.”
Dạ Dao Quang im lặng không nói.
Ôn Đình Trạm nói tiếp: "Dao Dao, thế gian này không phải chỉ có giết chóc mới có thể giải quyết tất cả phiền hà, ta tin rằng mỗi nơi đều có những khúc mắc quyền lợi riêng. Thiên Hồn môn chắc gì đã không có kẻ địch, chúng ta làm tiêu hao thực lực của bọn họ, đương nhiên sẽ có người nhân cơ hội khó có được này mà nhổ cỏ tận gốc. Cho dù không có, ta cũng có thể làm cho có. Đến lúc đó bọn họ chính là cá sa lưới, bọn họ muốn tìm người báo thù cũng sẽ không tìm chúng ta. Dao Dao, công tâm là thượng sách, công thân là hạ sách.”
***
(1) Kỳ môn độn giáp: Là một môn cổ học tinh hoa của người Trung Hoa được phát minh vào khoảng năm ngàn năm trước đây, thời xưa chủ yếu được dùng trong đấu tranh chính trị và quân sự. Hiện nay, kỳ môn độn giáp đã được áp dụng rất rộng rãi trong mọi lĩnh vực trong đời sống hàng ngày.
(2) Lục thân: cha, mẹ, anh, em, vợ và con. Cũng có khi lục thân chỉ cha, con, anh, em, chồng, vợ.