“Trị Ngạn, cậu không mang theo hộ vệ sao?” Lục Vĩnh Điềm có chút bối rối, thần kinh hắn có coi như lớn cũng biết thân phận của Tiêu Sĩ Duệ không được sơ suất, cũng có chút hối hận khi mời Dạ Dao Quang. Từ lúc mới bắt đầu họ không có ý định mời Tiêu Sĩ Duệ đi, nếu như Tiêu Sĩ Duệ có mệnh hệ gì bọn họ nhất định sẽ bị tru di cửu tộc.
Bây giờ thấy Tiêu Sĩ Duệ thậm chí cả hộ vệ cũng không mang theo, cả người đều cảm thấy bất an. Long Hổ sơn tiếng tăm lừng lẫy, mãnh hổ ở khắp nơi, hung hiểm vạn phần.
“Có Doãn Hòa cùng tiểu Khu ở đây có thể đánh bại một đội ngự lâm quân.” Đi theo Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, Tiêu Sĩ Duệ cần gì hộ vệ, đừng nói là sát thủ mãnh thú gì đó, kể cả yêu ma quỷ quái cũng không sợ.
Lục Vĩnh Điềm nhíu mày, tiếng tăm của Ôn Đình Trạm đã truyền khắp học viện Bạch Lộc. Hắn cũng phải thừa nhận Ôn Đình Trạm tinh nhanh nhạy bén nhưng Ôn Đình Trạm trước giờ chưa từng động thủ. Họ luôn coi Ôn Đình Trạm là thư sinh nho nhã, hơn nữa Ôn Đình Trạm vô cùng xinh đẹp, rất nhiều người không đứng đắn không ít lần lén lút có ý dâm đãng với cậu, nói cậu là thỏ, chỉ có điều ngại Tiêu Sĩ Duệ nên không dám mạo phạm. Bọn họ tuy không nói xấu sau lưng nhưng cũng không xem trọng thân thủ của Ôn Đình Trạm.
“Nếu như mọi người dẫn theo nhiều người đi như vậy, vậy chúng ta sẽ chia nhau hành động, mười ngày sau sẽ phân cao thấp ở học viện.” Dạ Dao Quang lạnh lùng nói. Quá nhiều người khiến cô cảm thấy phiền phức, cô cũng không thể đùa giỡn với con trai, nếu không trong một chút bất cẩn sẽ hút dương khí của ai đó. Trò chơi này đối với ma quỷ mà nói chính là thuốc phiện, một khi đã dính vào thì phải tiếp tục hút, bằng không rất dễ hồn bay phách tán, cô không muốn làm hại con trai mình.
“Trị Ngạn...”
“Được rồi, ta cùng một nhóm với Doãn Hòa, mọi người hành động cùng nhau.” Tiêu Sĩ Duệ không thích có nhiều người đi theo bọn họ, đến lúc đó Dạ Dao Quang còn phải để tâm bảo vệ bọn họ.
Lục Vĩnh Điềm và Văn Du liếc nhau, hai người đều có chút bất đắc dĩ. Để bọn họ bỏ lại hộ vệ cũng được, vì bọn họ không phải không có dũng khí, dù sao tuổi trẻ hết sức lông bông nhưng nếu như Tiêu Sĩ Duệ xảy ra biến cố gì, họ không có cách nào nghĩ cách cứu viện thế nào cho phải?
Cuối cùng hai người quyết định Lục Vĩnh Điềm một mình đi theo họ hành động, còn Văn Du mang theo hai hộ vệ theo sau. Bên này Dạ Dao Quang chỉ dẫn theo một mình Vệ Truất, cũng không mang theo ba thư đồng kia. Tiêu Sĩ Duệ khẳng định có ám vệ theo cùng, vậy nên thêm Lục Vĩnh Điềm là sáu người.
Bọn họ đều là kỵ mã, vì mười ngày nghỉ cũng không dài, Long Hổ sơn cách học viện Bạch Lộc cũng không quá xa, một canh giờ thúc ngựa là đến đích.
Ở dưới chân núi, Dạ Dao Quang lấy ra sáu đoạn dây đỏ buộc thành một chuỗi tiền đồng, cô theo một cái bên hông mình, năm cái còn lại đưa cho từng người: “Mỗi người cầm lấy một cái, nhất định không được đánh rơi. Thứ này ta đã khai quang, gặp phải yêu ma sẽ kêu, gặp phải quỷ hồn sẽ tản ra ánh sáng. Nếu như được treo ở nơi có gió, ta tự nhiên sẽ tìm được mọi người.”
Mấy người Ôn Đình Trạm cẩn trọng cất đi, Lục Vĩnh Điềm lại cười nhạt nhưng trước mặt Tiêu Sĩ Duệ không dám khinh suất nên cũng không nói gì nhét vào trong ngực.
Sau đó đoàn người đi vào núi, mọi người đều là người có võ công, cho dù là tên mập Tần Đôn cũng có thể lực vô cùng tốt. Khi mặt trời lặn bọn họ cũng đã tiến sâu vào trong núi rừng, Dạ Dao Quang chọn một nơi tốt để chuẩn bị cắm trại. Vì thời cổ đại không có lều vải gọn gàng tiện lợi, mang theo sẽ rất phiền phức nên Dạ Dao Quang đã chuẩn bị túi ngủ.
Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn nhặt rơm củi xung quanh, Ôn Đình Trạm và Lục Vĩnh Điềm dẫn theo Vệ Truất đi săn thú. Dạ Dao Quang phụ trách tìm mấy tảng đá bày thành một trận pháp nhỏ để tránh buổi tối ngủ không được yên ổn, sau đó dùng củi mà Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn nhặt được để nhóm lửa. Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn lại đi bắt cá ở con sông cách đó không xa nhưng đợi đến khi hai người mang theo mấy con cá sống quay về, Ôn Đình Trạm và Lục Vĩnh Điềm vẫn chưa quay trở về.
“Liệu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Chúng ta có cần đi xem sao không?” Tiêu Sĩ Duệ cũng có chút lo lắng.
Đôi mắt của Dạ Dao Quang thiếu chút nữa dán lên con cá đang treo trên cây, xốc người Kim Tử lên: “Đi, đi tìm người cho ta!”
Xung quanh đây hẳn không có yêu quái, hiện tại chưa tối hẳn cũng không phải thời điểm quỷ quái xuất hiện, khả năng cao là gặp con mồi hung mãnh. Chỉ cần không phải yêu, Dạ Dao Quang tin chắc Ôn Đình Trạm có thể ứng phó được.
Kim Tử kêu ô ô vài tiếng, còn chưa kịp kháng nghị đã bị Dạ Dao Quang đá một cái vào mông, đá luôn vào rừng sâu. Nhìn thấy Dạ Dao Quang đối xử chẳng ra sao với thần Hầu, Tiêu Sĩ Duệ cùng Tần Đôn đều rất kích động, quả nhiên có so sánh mới biết Dạ Dao Quang đối xử với bọn họ tốt thế nào.
Dạ Dao Quang mang con cá mà Tần Đôn đã xử lý xong đi ướp gia vị cô mang theo, sau đó lấy nồi ra bỏ vào nấu. Đợi đến khi canh cá được nấu xong, cuối cùng Kim Tử cũng quay về, Ôn Đình Trạm một tay mang theo Lục Vĩnh Điềm khôi ngô cao lớn cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Cằm Tần Đôn muốn rớt xuống đất, nhìn thân thể thon dài của bọn họ lại cảm thấy Ôn Đình Trạm mỏng manh yếu ớt. Một tay mang theo Lục Vĩnh Điềm, một tay xách ba con thỏ rừng to mập, bước chân của cậu vẫn nhẹ nhàng chậm, gió đêm thổi bay y phục trắng của cậu. Con thỏ màu xám, tượng đất Lục Vĩnh Điềm cùng với cậu hợp thành sự so sánh rõ ràng, nổi bật lên một ánh sáng thần thánh thoát khỏi thế tục của cậu. Đợi đến khi Ôn Đình Trạm đi đến bên cạnh bọn họ, ném hai thứ xuống đất, đám người Tần Đôn mới lấy lại tinh thần.
“Tiểu Lục đây là...” Tiêu Sĩ Duệ nhìn Lục Vĩnh Điềm giống như mới lăn trên đống bùn đất.
“Rơi xuống vũng bùn.” Ôn Đình Trạm cau mày lấy khăn tay từ trong tay Vệ Truất, sau đó dùng nước nhanh chóng rửa tay rồi lau khô, xác định trên người không có tí bùn đất nào mới giãn chân mày.
“Huynh cứu hắn từ trong vũng bùn ra?” Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn kinh ngạc không thôi.
Vũng bùn đất cũng chính là ao đầm, cổ nhân cũng gọi nó là đất chết, căn bản bị sa vào sẽ không có khả năng sống sót.
Ôn Đình Trạm từ chối trả lời câu hỏi ngu ngốc này. Người ở đó mà không cứu ra, lẽ nào để hắn ở đó? Cậu đưa ba con thỏ rừng cho Tần Đôn và Tiêu Sĩ Duệ: “Đi làm sạch đi, buổi tối sẽ ăn cái này.”
Hai người cầm thỏ đi ra bờ sông, nhanh chóng đem thỏ đã được làm sạch về. Sắc mặt Ôn Đình Trạm hết sức dịu dàng nhìn Dạ Dao Quang ngồi bên cạnh đống lửa. Không biết có phải vì ánh lửa chiếu rọi, thoạt nhìn cậu vô cùng ấm áp, khác hoàn toàn với vẻ mặt lạnh lùng hằng ngày. Mặc dù đã nhìn quen cảnh này, Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn vẫn bĩu môi.
Phân biệt đối xử!