Ngay khi Mặc Khinh Vũ cướp phù triện của Dạ Dao Quang rời khỏi không có bao lâu, Dạ Dao Quang mơ hồ cảm nhận được một đạo âm thanh rồng ngâm giống như đang than nhẹ, thanh âm suy yếu mà lại bi thương. Là cảm nhận được, chứ không phải nghe được. Loại cảm thụ này của long mạch trong la bàn truyền tới, không rõ ràng, nhưng Dạ Dao Quang tin tưởng tuyệt đối là thật.
“Mạch đại ca, long mạch chỉ sợ không chờ được.” Dạ Dao Quang có chút sốt ruột, đầu ngón tay nàng bấm lên một cái thủ quyết tụ linh, phát hiện linh khí tại Nhật Nguyệt sơn không cách nào ngưng tụ, dòng khí ở đầu ngón tay nàng nhanh chóng phân tán.
Thấy vậy, sắc mặt Mạch Khâm trầm xuống: “Linh khí đã sơ tán.”
Long mạch kỳ thực chính là một cỗ linh khí, một cỗ hậu khí được sơn xuyên tẩm bổ trong thời gian dài. Địa phương có long mạch tức còn có linh khí, thuật pháp tụ linh nhất định có thể ngưng tụ linh khí, nhưng hiện giờ linh khí vô pháp ngưng tụ, chỉ có thể thuyết minh long mạch đã biến mất.
Thần sắc Dạ Dao Quang cũng ngưng trọng lấy ra Tử linh châu, đầu ngón tay thủ quyết tung bay. Tử linh châu nhanh chóng xoay tròn, cực nhanh đem cảnh sắc chân núi phản chiếu trong bên trong. Dạ Dao Quang nhìn mặt cỏ đìu hiu mùa đông, một sự hoang vắng đã vượt qua cảnh sắc mùa đông bình thường, là một loại không khí hoang vu trầm lặng.
“Sinh cơ đã bắt đầu đoạn.” Dạ Dao Quang nhìn Mạch Khâm, bọn họ không thể lại lần sau tới đây, không thể áp dụng thuật pháp, long mạch không quá bao lâu nữa sẽ chết đi, đến lúc đó cho dù bọn họ chế phục được ma vật trong núi này cũng không cứu được long mạch, tội nghiệt của Cổ Cứu cũng không thể hóa giải.
“Dao Quang, đem la bàn cho ta.” Mạch Khâm hướng Dạ Dao Quang vươn tay.
Tay hắn dài nhỏ trắng nõn giống như Ôn Đình Trạm, một dòng hương khí ẩn ẩn lộ ra. Nhưng cảm giác với hai bàn tay này không giống nhau, Mạch Khâm có bàn tay lớn rộng hẹp mỏng, tay Ôn Đình Trạm lại dày cùng trơn bóng như ngọc, không gầy cũng không mập. Tay của hai người có điểm chung là mang đến cho nàng tâm tình ấm áp.
Dạ Dao Quang nhìn tay Mạch Khâm xung quanh sương lạnh tại Nhật Nguyệt quẩn quanh phập phồng. tay hắn phảng phất duỗi ra từ bầu trời âm u, bàn tay hắn trắng bạch có chút sáng lên, như một tia sáng lộ ra trong bóng tối.
“Mạch đại ca, huynh không thúc động được la bàn.” Dạ Dao Quang cười lắc đầu, “Vẫn là để muội làm đi.”
La bàn của nàng từ lúc long mạch được rót vào liền phảng phất giống vật thể sống đã nhận nàng làm chủ, ngoại trừ nàng ra bất kỳ ai cũng không thể thúc giục, huống chi Mạch Khâm còn muốn chỉ huy long mạch bên trong la bàn.
Biện pháp duy nhất của bọn họ hiện tại chính là kéo dài thời gian, ý tưởng của nàng cũng giống Mạch Khâm, chính là dùng long mạch bên trong la bàn của Dạ Dao Quang đi dụ hoặc ma vật kia, tốt nhất có thể đem nó triệt để dẫn đến, nếu như không thể dẫn đến, cũng có thể đủ thu hút sự chú ý của nó. So với long mạch Nhật Nguyệt sơn đang giãy dụa, đã bị nó làm suy yếu, phảng phất trốn không thoát khỏi bàn tay, long mạch của Dạ Dao Quang sinh long hoạt hổ, đã ẩn ẩn sắp thoát ly thể khí dần dần ngưng tụ thể long mạch, không thể nghi ngờ càng thêm hấp dẫn nó.
“Dao Quang, muội nên để ý tới đứa nhỏ.” Mạch Khâm nhíu mày, ánh mắt không đồng ý dừng ở trên cái bụng cao ngất mặc dù nàng mặc lớp áp dày mùa đông cũng không thể che lấp.
“Mạch đại ca, muội đến dẫn nó ra, muội có Kim Tử hộ pháp, huynh có thể an tâm. Đối phó với nó mới cần đại lực khí, lúc sau phải dựa vào huynh.” Dạ Dao Quang đối Mạch Khâm nói.
Ánh mắt Mạch Khâm vừa động, hắn vô pháp phản bác lời nói Dạ Dao Quang, nhưng hắn thật sự không muốn Dạ Dao Quang động thủ thi pháp, đây không phải một chuyện dễ thực hiện. Với tu vi hiện tại, nếu là Mạch Khâm thi pháp lấy long mạch ra dụ ma vật, chỉ sợ hắn không rảnh phân thân đối phó, hai người cùng hiệp trợ lẫn nhau mới có thể kéo dài chờ đợi thời cơ.
Thấy Mạch Khâm đồng ý, Dạ Dao Quang nhanh chóng lấy ra la bàn định vị, bấm ngón tay tính toán, đem sinh môn hôm nay cùng cát thần phương vị tính toán. Bên trên phương vị của Cổ Cứu họa xuất một vòng tròn, dùng ba quả tường phù thông bảo của nàng cùng năm lá bùa triện thêm vào, nhường Cổ Cứu tiến vào trong vòng bảo hộ: “Chi Nam, huynh ở yên trong này, bất luận nhìn thấy cái gì, phát sinh cái gì, nhất định không được rời khỏi vòng tròn này.”
“Đệ muội yên tâm, ta nhất định không chuyển nửa bước.” Cổ Cứu cam đoan.
Dạ Dao Quang gật đầu, nàng chọn địa phương sinh cát khí tương đối nồng đậm khoanh chân mà ngồi, đầu ngón tay nhanh chóng biến hóa này thủ quyết, la bàn trôi nổi ở giữa hai tay của nàng phóng ra một vòng hào quang màu vàng hình bát quái đồ. Theo quyết tay nàng vừa chuyển, la bàn lập tức dựng lên, khí Ngũ hành quanh quẩn hai tay hướng hai bên lôi kéo, một bó hào quang bị nàng kéo ra, phảng phất có một cánh cửa chậm rãi mở ra, một trận tiếng rồng ngâm đầy tức giận vang lên, nhất thời toàn bộ dãy núi khẽ run lên, như một loại cộng hưởng sâu trong nền đất truyền đến.
Long mạch bên trong la bàn được Dạ Dao Quang nuôi dưỡng có thân hình màu bạc nhạt, liền ngay cả Cổ Cứu cũng trừng lớn mắt nhìn con rồng như ẩn như hiện, tâm hắn vô cùng rung động, hắn từng cho rằng long là loài không tồn tại, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy rồng trong truyền thuyết. Thân thể nó còn rất mờ nhạt, có đôi khi thậm chí thấy không rõ, nhưng cỗ bễ nghễ thương sinh cuồng bá khí này vẫn là nhường linh hồn hắn chấn động.
Thủ quyết Dạ Dao Quang lại biến đổi, long mạch bên trên bầu trời xoay quanh, sau đó lật người bay thẳng xuống, nhanh chóng chui vào dưới nền đất, một cỗ sinh cơ thốt nhiên bùng nổ, hàn khí trên núi tiêu tán không ít.
Kỳ thực, tính toán trong trường hợp xấu nhất, để cứu Cổ Cứu, Dạ Dao Quang chỉ có thể để lại long mạch thủ hộ Nhật Nguyệt sơn. Chỉ cần sinh linh Nhật Nguyệt sơn không bởi vì long mạch bị hao tổn mà họa diệt tộc của Cổ Cứu có thể hoàn toàn tránh thoát. Nếu long mạch bị cắn nuốt, không hình thành long oán, thiên phạt cũng không nhằm vào Cổ Cứu, trận tai hoạ này Dạ Dao Quang hoàn toàn có phương pháp hóa giải.
Nhưng là người ai cũng có tình cảm, long mạch này đi theo nàng đã mười năm, trợ giúp nàng rất nhiều, nàng đã coi nó là người thân của mình, không đến vạn bất đắc dĩ, Dạ Dao Quang làm sao bỏ được nó? Hơn nữa, ma vật ở Nhật Nguyệt sơn phải diệt trừ, bằng không có thể cắn nuốt một con long mạch thì có thể tới con thứ hai, thứ ba...
Nó sẽ càng ngày càng cường đại, càng ngày càng khó mà chống đỡ phó.
Ngay lúc chỉ huy long mạch nhảy vào bên trong sơn xuyên cùng long mạch Nhật Nguyệt sơn giao hội, thậm chí còn bổ sung một cỗ linh khí, nhường long mạch Nhật Nguyệt sơn cường thịnh thêm một ít, Dạ Dao Quang cuối cùng cảm giác được một cỗ lực lượng quỷ dị bắt đầu di động, nàng lập tức điều động long mạch của mình bôn chạy dưới lòng đất, sau đó nàng liền rõ ràng cảm giác được cỗ lực lượng kia chạy sát theo đuôi long mạch, nhưng mỗi khi Dạ Dao Quang nhường long mạch bay lên mặt đất, luồng lực lượng kia lại rụt trở về.
“Ma vật chính là ma vật, không có mảy may cốt khí, chỉ biết trốn chui trốn nhủi.” Dạ Dao Quang không khỏi phiền chán châm chọc.
Không biết có phải câu nói này của Dạ Dao Quang chọc giận tới ma vật kia hay không, nhất thời bốn phía ma khí tăng vọt, bốn phương tám hướng ào ào bay tới, mặc dù Mạch Khâm đã chuẩn bị, còn có Kim Tử hộ pháp, nhưng đoàn ma khí kia chớp mắt đã đem Dạ Dao Quang vây quanh.
Dạ Dao Quang lập tức rơi vào trong ảo cảnh, nàng đối diện phảng phất thấy một mặt gương, xuất hiện một người giống nàng như đúc, nhưng đối phương nở một nụ cười quỷ dị.
Mẹ nó, thế nhưng là một trong những tiên thiên ma khó đối phó nhất, tâm ma!
Dạ Dao Quang trong lòng chợt lạnh.