Ninh Anh hỏi hắn lời hắn nói vừa rồi thật hay khôngt, hắn chỉ có thể trả lời là thật hoặc là không thật. Nếu hắn nói không thật, như vậy thiên thề một khi kết hạ, người hắn để ý cùng quý trọng sẽ nhận sự tra tấn tàn khốc nhất, âm độc nhất mà chết!
Hắn không nghĩ tới lúc này Ninh Anh sẽ dùng phương thức này để biểu đạt sự tín nhiệm của nàng đối với hắn, hắn không thể không nói với nàng: “Là thật……”
Trên người Ninh Anh xuất hiện một chuỗi ánh sáng kết thành ấn vào thần hồn của nàng, nàng lại cảm giác không giống như bị gông xiềng quấn lấy, vậy chứng minh Mộc Tử Tà không nói sai. Hắn không nói sai, vậy chính là người Ma môn thật vì hắn mà đến, người Mộc Tiên Tông thật sự vì hắn mà chết.
Ninh Anh suýt nữa không chấp nhận được sự thật tàn khốc này, nàng nỗ lực vận khí áp xuống vị tanh ngọt trong cổ họng.
“Ninh Nhi……” Mộc Tử Tà nhìn nàng tựa hồ nội tức hỗn loạn, vì thế hắn đi nhanh về phía trước.
“Ngươi đứng lại!” Ninh Anh một tiếng quát lạnh, nàng nhắm mắt. Thời điểm nàng lại mở to mắt thì ánh mắt nàng chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo đến thấu xương, “Nếu chuyện này hết thảy có quan hệ với ngươi, vậy ngươi phải trả giá.”
Mộc Tử Tà nghe vậy chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn không muốn về Ma môn, một khi trở về Ma môn hắn cùng nàng sẽ không còn có tương lai, một khi đã như vậy, vậy chết ở trong tay nàng cũng tốt, để nàng cho Mộc Tiên Tông một công đạo, cũng còn hơn để hắn trở lại Ma môn nhưng ngày đêm tương tư nàng tận xương tủy.
Phụt!
Thanh âm đao kiếm đâm vào thân thể vang lên, máu vảy vào mặt Mộc Tử Tà, ấm áp, tanh ngọt, nhưng hắn lại không cảm giác đau, hốt nhiên hắn mở mắt, liền nhìn đến thân ảnh nàng chậm rãi ngã xuống.
“Ninh Nhi!” Mộc Tử Tà một tiếng kinh đau gào rống chạy như bay đến, đem nàng ôm vào trong lòng.
“Ngươi là đệ tử của ta, ngươi phạm sai lầm, ta là sư phụ phải có trách nhiệm, người phải trả nợ trước tiên là ta……” Thanh âm nàng càng ngày càng suy yếu, ánh mắt nàng tha thiết nhìn hắn, “Sống cho thật tốt, mẫu thân của ngươi, còn có ta, đều hy vọng ngươi có thể sống sót.”
Ninh Anh ngã xuống trong lồng ngực Mộc Tử Tà nguyên bản cho rằng sinh mệnh nàng cứ như vậy kết thúc, lại không biết sinh mệnh nàng đã hoàn toàn kích phát ma niệm trong Mộc Tử Tà. Hắn ôm Ninh Anh, lập tức muốn rời khỏi Mộc Tiên Tông, đáng tiếc lúc này người Mộc Tiên Tông còn sống đã phát đi tín hiệu cầu cứu, các tông chủ tông môn khác cơ hồ chớp mắt đã đến.
Nhìn cảnh Mộc Tiên Tông thi hài đầy đất thì không khỏi kinh hãi. Tông môn có quy củ, phàm là có Độ Kiếp kỳ độ kiếp, những tông môn khác không thể vì tị hiềm mà đến, để phòng ngừa có môn đồ ra tay làm ảnh hưởng quá trình độ kiếp, hoặc là lần độ kiếp này không thành, trách nhiệm sẽ bị áp đặt lên những tông môn khác tới vây xem.
Vẫn luôn cho rằng Mộc Tiên Tông tông chủ độ kiếp, nhưng khi đến chỉ thấy Mộc Tiên Tông huyết nhiễm, lại nghe được người Mộc Tiên Tông cầu cứu lên án công khai Mộc Tử Tà, nói thẳng hắn là Ma môn Thánh Tử, là hắn dẫn dắt người Ma môn tru diệt toàn bộ Mộc Tiên Tông, nếu như bọn họ hôm nay thả hắn đi, bọn họ có thể sẽ như Mộc Tiên Tông!
Giờ phút này Mộc Tử Tà đã không còn bất kỳ tâm nào đi giải thích, hắn một lòng muốn mang theo Ninh Anh hồi Ma môn, bọn họ nhất định có biện pháp cứu được Ninh Anh, nhất định có! Chính là những người này cố tình không biết điều, cố tình muốn chắn đường hắn, cố tình muốn hắn trơ mắt nhìn một tia sinh mệnh của nàng còn sót lại nhanh chóng biến mất!
Những người này, đều đáng chết!
Sát sát sát sát!
Ở trong mắt Mộc Tử Tà, gặp phật giết phật, gặp ma tru ma, ai cản trở trước mặt hắn cũng đều đáng chết!
Ma Hoàng Mộc Tử Tà giờ khắc này ra đời, ngoại trừ những người có mặt tại đây, không ai có thể nghĩ đến hắn làm thế nào chỉ trong vòng không đến mười lăm phút, đem tông chủ ba đại tông môn tông, ba người Độ Kiếp kỳ tất cả tru sát.
Mộc Tử Tà trở lại Ma Cung, Ninh Anh nguyên bản đã đến hơi thở cuối cùng, muốn cứu Ninh Anh đối với Ma môn cũng không khó. Nhưng công pháp để cứu Ninh Anh chỉ có thống ngự người Ma tộc mới có thể lấy, cũng chính là Mộc Tử Tà muốn cứu Ninh Anh, phải gác lên mình gánh nặng chấn hưng Ma tộc.
Mộc Tử Tà không có bất kỳ do dự nào, hắn phải lấy được công pháp cứu Ninh Anh.
Ngủ suốt một tháng, Ninh Anh khi mở to mắt cảm thấy thế giới đều đã thay đổi, trước mắt cái nàng là thiếu niên cả người khí ma tu mạnh mẽ như quân lâm thiên hạ, ngoại trừ gương mặt quen thuộc, từ đầu tới đuôi không giống đồ nhi của nàng.
Mà nàng cũng thành người toàn bộ giới tu luyện giới hạ lệnh giết chết.
Ma môn nàng không muốn lưu lại, tông môn đã không có nơi cho nàng dung thâ, cho dù Mộc Tử Tà nói hắn không thông đồng với Ma môn thừa dịp Mộc tông chủ độ kiếp đánh vào Mộc Tiên Tông, sự tình hắn đều giải thích rõ ràng, hoặc cho là Mộc Tử Tà chân chính “ăn cây táo, rào cây sung”, liên hợp người Ma tộc bức bách hắn nhập ma.
Chính là Ninh Anh nghĩ tới sư phụ nàng, nghĩ tới sư bá, nàng không thể nhập ma.
Nàng thật sự hoàn toàn vứt bỏ Mộc Tử Tà, rời khỏi hắn. Chính là thoát khỏi Ma tộc, lúc này nàng mới biết được nàng như con chuột chạy qua đường mọi người đều đòi đánh, nàng có dịch dung tránh ở nơi xa xôi cũng không được bao lâu cũng sẽ gặp người tông môn, nàng đối với bọn họ là hạ thủ lưu tình, nhưng bọn họ đối với nàng chỉ có hạ sát thủ.
Cuối cùng, nàng chung quy cũng thua vì ý niệm này. Bọn họ bắt được nàng, bọn họ ép Ma Hoàng Mộc Tử Tà tự mình lẻ loi tới cứu nàng đi, Nàng tận mắt nhìn thấy hắn dưới sự hiếp bức của bọn họ tự phế tu vi, nhưng nàng tin tưởng người chính đạo luôn miệng nói chỉ cần hắn tự phế tu vi, liền thả bọn họ một con đường sống giờ lại thành ngụy quân tử lật lọng. Đam Mỹ H Văn
Nàng nhìn bọn họ tra tấn hắn, một niệm nhập ma.
Nàng dưới sự tàn nhẫn âm độc của bọn họ, rơi vào ma đạo.
Trong thân thể nàng liền có ám ngục ma khí lúc hắn cứu nàng đưa vào, trong nháy mắt toàn bộ lực lượng này bộc phát ra, nàng giống như hắn lúc trước ở Mộc Tiên Tông mang theo nàng rời đi, lần này là nàng mở đường máu đưa hắn ra.
Nàng không chút lưu tình, ra tay không những chuẩn mà còn tàn nhẫn, thủ pháp độc ác ngay cả nàng cũng kinh hãi.
Duy độc, khi nàng giết đỏ cả con mắt, nàng buông tha duy nhất Vũ Thừa Ngạo. Nàng chỉ đơn thuần không muốn giết hắn mà thôi, nàng lại không biết hành động này của nàng rơi vào trong mắt Mộc Tử Tà như một cây đinh.
Quay lại không được, nàng rốt cuộc quay lại không được, Mộc Tử Tà vì nàng lại một lần nữa bị phế đi tu vi, nàng liền biết nàng không bao giờ có thể buông bỏ người nam nhân này, đặc biệt là lúc hắn bị buộc hồi Ma môn, bị chỉnh đốn bốn phía, do đó dùng sức mạnh giết rất nhiều người có địa vị trong Ma môn, đã chọc giận toàn bộ Ma tộc.
Lúc này người Ma tộc đã hối hận vì bức hắn trở về, thậm chí hắn vì thuận theo cảm xúc của nàng, không để nàng càng ngày càng căm ghét Ma tộc mà đưa ra rất nhiều quy định hạn chế Ma tộc, người Ma tộc hiện giờ chỉ là sợ tu vi của hắn uy hiếp mà thôi.