Sự tình càng khó bề phân biệt, Dạ Dao Quang hoàn toàn nhìn không thấu, đây cũng là chuyện của Ôn Đình Trạm, nàng cũng lười đi quan tâm. Ngày hôm sau, Dạ Dao Quang dẫn theo Tuyên Khai Dương cùng Nghi Ninh đi du ngoạn Võ Xương phủ. Ngày đầu tiên phải tới Hoàng Hạc lâu nổi danh, may mắn thay là lịch sử chưa thay đổi ở Nguyên triều, bằng không Dạ Dao Quang khó có cơ hội nhìn thấy tận mắt 'Thiên hạ giang sơn đệ nhất lâu'!
Đứng ở trên đỉnh Hoàng Hạc lâu, nhìn những đỉnh núi như phá tan chân trời, nối tiếp là những dòng chảy của sông nước Tiêu Tương, cuồn cuộn giao hội với sông Dương Tử hùng vĩ*, Dạ Dao Quang cuối cùng đã hiểu rõ, vì sao biết bao văn nhân nhà thơ tán thưởng không thôi Hoàng Hạc lâu này.
*Rose: tản mạn du lịch chút về Hoàng Hạc lâu, nơi đóng đô là quê hương của con Covid – Vũ Hán.
View từ Hoàng Hạc Lâu ra sông Dương Tử:
*Giải thích xíu về địa lý: Sông Tiêu Tương và sông Dương Tử (còn có tên khác là sông Trường Giang) là 2 con sông có giao thoa tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Sông Tiêu Tương cũng có thể coi là một dòng lưu chính của Trường Giang. 2 dòng sông uốn lượn quanh các dãy núi cực đẹp.
Giành toàn bộ thời gian để du ngoạn, bảy ngày thoáng cái mà qua, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đều là đi sớm về muộn, mỗi ngày trở về đều mệt không dậy nổi, vì thế nên cũng không hỏi Ôn Đình Trạm các sự tình khác. Những chuyện thuộc triều chính, Dạ Dao Quang không hỏi, Ôn Đình Trạm cũng sẽ không chủ động đề cập.
Một ngày này, Dạ Dao Quang trở về sớm, chờ Ôn Đình Trạm trở về cùng dùng bữa tối. Ăn xong, Dạ Dao Quang liền mở miệng nói: "Tình tiết vụ án tra thế nào rồi?"
"Cũng có chút manh mối, nhưng còn có một số việc phải đợi chứng thực, sau khi xác nhận ta sẽ nói cho nàng biết." Ôn Đình Trạm nắm tay Dạ Dao Quang, chậm rãi đi dạo trong sân, gió đêm từ từ thổi tới. Thời tiết thu hạ luân phiên, gió đêm ở Võ Xương phủ vẫn còn chút nóng.
"Ngày mai, muội tính đưa Khai Dương đi Vân Sơn, chàng có rảnh không?" Đã nhiều ngày, Ôn Đình Trạm đều vì vụ án thuế ngân mà bôn tẩu, Dạ Dao Quang cũng không tiện mở miệng, chính là sợ quấy rầy công việc của hắn, hoặc gây thêm phiền toái không đáng có. Nếu như Ôn Đình Trạm nói có tiến triển, chỉ còn đợi thêm một bước chứng thực nữa, như vậy việc cần làm có lẽ đã phân phó xong.
"Được, vất vả bôn ba mấy ngày này, cùng hai mẹ con ra ngoài đi dạo, giải sầu cũng tốt." Ôn Đình Trạm gật đầu đồng ý.
"A Trạm, chàng nói xem Tào Cung kia, vì sao sau khi vào thành liền im hơi lặng tiếng thế?" Dạ Dao Quang cùng Tuyên Khai Dương ra ngoài du ngoạn vẫn luôn luôn phòng bị, chính là lo lắng bị những người này quấy rầy làm mất hứng, nhưng kỳ thực đám người này như biến mất.
Nếu không phải sự tình tại cửa thành ngày ấy rành rành trước mắt, Dạ Dao Quang phải hoài nghi những người này đối với bọn họ kỳ thực một điểm ác ý cũng không có.
"Tào Cung hiện tại chỉ sợ không rời khỏi giường được." Ôn Đình Trạm khóe môi cong lên, "Lúc nàng đưa Khai Dương đi Hoàng Hạc Lâu, ta tự mình đi tìm Hồ Đình, đem tất cả những hành vi của Tào Cung, bao gồm cả việc cửa thành ẩn nấp người toàn bộ nói thẳng hết. Về phần chứng cớ ta không có, nên đích thân Hồ Đình đi thăm dò. Hồ Đình thật đúng không phụ kỳ vọng của ta, hai ngày liền đã tra xong mọi việc xảy ra từ đầu đến cuối, Tào Cung cự cãi không chịu nhận tội, ngay cả Hồ Đình biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chứng cớ lại đích xác không đủ, cho nên ngày hôm trước tìm một cái cớ, đem Tào Cung đánh tám mươi quân côn."
"Chàng vẫn đang thăm dò Hồ Đình?." Dạ Dao Quang cảm thấy Ôn Đình Trạm tựa hồ đối Hồ Đình có một cỗ chấp niệm, "Chàng vì sao vẫn luôn nghĩ Hồ Đình có vấn đề?"
"Trực giác." Ôn Đình Trạm cũng tự hỏi qua chính mình, một người có lịch sử sạch sẽ như vậy, một võ quan chính trực, chính khí đầy người, xung quanh người hắn đều là khen người, nhưng vì sao Ôn Đình Trạm luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng cụ thể là chỗ nào, Ôn Đình Trạm thật đúng không thể chỉ rõ.
Dạ Dao Quang tuy rằng không đồng tình với quan điểm của Ôn Đình Trạm, nhưng nàng cũng không hắt lên người Ôn Đình Trạm gáo nước lạnh. Kỳ thực sự tin phục của nàng đối với Ôn Đình Trạm đã đạt tới một loại mù quáng, thậm chí ngay cả nàng cũng bắt đầu hoài nghi.
Thấy thê tử buồn rầu suy nghĩ, Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng nắm tay nàng: "Nếu ngày mai muốn đi Vân Sơn du ngoạn, vậy sớm đi chuẩn bị thôi."
Một đêm không nói chuyện, phu thê ôm nhau mà ngủ.
Ngày hôm sau, Ôn Đình Trạm liền để Nghi Ninh cùng Vệ Kinh tại nhà khách, phu thê bọn họ một mình đi du ngoạn. Bên cạnh Dạ Dao Quang có hắn là đủ, hắn mang theo chút đồ hái dược liệu. Nghe nói nơi này có các loại dược liệu phong phú, thời tiết lúc này vừa vặn có thể thu hoạch nhiều loại.
Một nhà ba người quần áo nhẹ nhàng rời đi, Dạ Dao Quang vẫn mặc đồ nữ nhưng rất đơn giản, thậm chí tóc cũng chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc búi lên. Cây trâm bạch ngọc này là thời điểm nàng cập kê, Ôn Đình Trạm đã tặng cho nàng. Mà Ôn Đình Trạm hôm nay cũng dùng một cây trâm thành cặp với cây trâm của nàng, bọn họ mỗi người nắm một bên tay Tuyên Khai Dương đi xuyên qua sơn dã.
Hiện tại Vân Sơn còn chưa phải một nơi du lịch ưa thích, hàng ngày tất nhiên cũng không có du khách tìm tới. Nhưng mây cuốn chân núi, bên trên sườn núi đều có nông hộ, đúng là thời điểm vụ mùa, những thân ảnh cần cù thu hoạch có thể dễ dàng thấy được.
Bọn họ một nhà đã đến, nhưng hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn lại. Thật sự dung nhan cả ba rất tinh tế, ai cũng nhịn không được dừng lại nhìn chăm chú. Tất nhiên cũng không giống như sự tò mò của người đời sau đuổi tận nơi xem tận mặt, nhiều nhất chỉ đứng nhìn bóng lưng bọn họ đi xa khuất tầm mắt mà thôi.
Dạ Dao Quang cùng Tuyên Khai Dương phụ trách tìm quả, Ôn Đình Trạm một đường nhìn có những loại dược tươi mới đều hái để vào túi. Dạ Dao Quang thỉnh thoảng sẽ ngẩng lên ngắm nhìn phong cảnh. Tuy rằng Vân Sơn dược liệu phong phú, nhưng thứ thực trân quý cũng không có bao nhiêu, Ôn Đình Trạm hái không ít sâm. Vân Sơn cũng rất nổi danh về chuyện ma quỷ, nhưng hiện tại cũng không thích hợp xuất hiện. Vì để dã thú không quấy rầy lạc thú ba người bọn họ, Dạ Dao Quang từ lúc lên núi, khí Ngũ hành cả người tản ra quanh quẩn, đến giữa trưa cũng không có bất kỳ sự tình ngoài ý muốn nào phát sinh.
Dạ Dao Quang làm không ít đồ ăn để vào trong giới tử, đói bụng chỉ cần lấy ra. Nàng hiện tại đang mang thai, không thể tùy ý giống như ngày xưa giống, đi tới đâu bắt dã thú nướng lên ăn là được. Tuy rằng đối với nàng mà nói, không có ảnh hưởng đặc biệt gì, nhưng Ôn Đình Trạm lại không nghĩ như thế. Đây là sự quan tâm của Ôn Đình Trạm dành cho nàng, Dạ Dao Quang thuận theo hắn.
Đến giữa trưa, bởi vì bọn họ không đưa người đi cùng nên tốc độ di chuyển cực nhanh, lúc này đã cách ngọn núi không xa. Ánh nắng mặt trời ban trưa rất độc, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm nghỉ tạm một lát tại nơi râm mát.
"Nương, người có phát giác có một tia linh khí trôi nổi không?" Tuyên Khai Dương dùng mũi ngửi ngửi, có chút chần chờ hỏi Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang mang thai càng lớn, lực cảm giác càng bạc nhược, nàng thật đúng hoàn toàn không cảm giác được, nhưng thấy Kim Tử từ phía xa chạy tới, móng vuốt còn cầm hai trái cây dại reo lên: "Sư phụ sư phụ, có đồ ngon, có đồ ngon!"
"Ngươi lần sau trở về, đứng cách Càn Dương xa chút!" Dạ Dao Quang đỡ trán, con khỉ này chẳng những cùng Càn Dương tranh nhau ai là đại sư huynh, cái gì cũng muốn lôi ra so với Càn Dương, ngay cả ăn cũng muốn.
Dạ Dao Quang nhận lấy quả dại, đưa cho Ôn Đình Trạm cùng Tuyên Khai Dương mỗi người một trái rồi quay qua hỏi nó: "Khai Dương nói có linh khí di động, ngươi không có phát hiện gì sao?"
Kim Tử chớp chớp ánh mắt vàng rực rỡ, sau đó nó nhắm mắt lại, khí Ngũ hành cả người quanh quẩn, rất nhanh liền cảm giác được có khí Ngũ hành dao động, móng vuốt hầu chỉ ra hướng đằng sau Dạ Dao Quang: "Có, ở bên kia!"
Ánh mắt Dạ Dao Quang nhìn qua, là một ngọn núi nhỏ, cách bọn họ có chút xa.