Bỗng nhiên một trận gió mát thổi tới, từng đợt hương thơm thoang thoảng thổi qua, đánh mạnh vào trong lòng, cậu cảm thấy có cái gì đó ấm áp nóng rực bao quanh ngực mình, liền lặng yên không tiếng động rời đi.
“Chước Hoa tỷ, muội nghĩ muội đã hiểu rõ tâm ý của tỷ.” La Bái Hạm như có điều suy nghĩ, nói:
“Nếu muội đã biết chàng đối với muội rất tốt, muội còn cầu gì hơn nữa, làm người nên biết đủ mới có thể vui vẻ dài lâu.”
“Muội hiểu là tốt rồi.” Dạ Dao Quang vỗ nhẹ vào tay La Bái Hạm.
“Ta cũng không giữ muội lại dùng bữa tối đâu, Văn tử nhất định đã biết muội đến chỗ ta cho nên mới không đuổi theo, nhưng chưa chắc trong lòng hắn không cảm thấy sốt ruột, muội mau trở về sớm cho hắn yên tâm. Còn nữa, Vân Thư, có một số chuyện cưỡng cầu quá cũng không được, muội không nên quá để ý đến suy nghĩ của người ngoài, muội là vợ Văn tử, muội có trách nhiệm đương nhiên hắn cũng có. Những lúc người khác thúc ép hắn khiến hắn cảm thấy áp lực, muội nên ở bên cạnh an ủi hắn, giữa vợ chồng, cho dù là khó khăn gian khổ như thế nào cũng đều phải cùng nhau đối mặt. Còn chuyện cưới vợ bé, Văn tử chưa mở lời, muội lại càng không có tư cách để nói, hắn vẫn luôn kiên trì đợi muội khỏe lại, muội không thể giẫm đạp lên lòng tốt của hắn.”
Hai hàng mi khẽ run rẩy, La Bái Hạm kiên định gật đầu.
Dạ Dao Quang tiễn nàng tới cửa, lại thấy Văn Du cưỡi ngựa phóng tới, ngay cả một cô nương dè dặt như La Bái Hạm cũng không nhịn được, không để ý đến Dạ Dao Quang vẫn đang còn đứng bên cạnh, liền chạy nhanh tới trong lòng Văn Du, thấp giọng nhận sai. Văn Du an ủi nàng một lúc mới đưa nàng đến trước mặt Dạ Dao Quang, nói cám ơn với cô rồi đưa La Bái Hạm rời đi.
Dạ Dao Quang ngẩng đầu nhìn sắc trời đang dần u ám, khẽ cười một tiếng rồi quay trở về. Ấu Ly đã chuẩn bị xong bữa tối, lúc này Dạ Dao Quang ngăn người làm lại, tự mình đi đến phòng Ôn Đình Trạm gọi cậu tới dùng bữa. Hai người không ai nói câu gì, chỉ yên lặng gắp thức ăn cho đối phương, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn nhau mỉm cười.
Sau khi dùng bữa xong, hai người nắm tay nhau đi tản bộ, đã rất lâu rồi họ không được hưởng thụ thời gian tĩnh lặng như vậy. Đi tới xích đu trong vườn hoa, Ôn Đình Trạm để cô ngồi xuống, lặng lẽ đứng sau lưng, đẩy nhẹ xích đu cho cô.
“Trạm ca, Ấu Ly và Diệp Phụ Duyên…” Dạ Dao Quang nhìn lên bầu trời đầy sao, kể lại mọi chuyện của Ấu Ly và Diệp Phụ Duyên cho cậu nghe. Hóa ra, cô định hai tháng sau tổ chức hôn lễ cho bọn họ, nhưng sau khi nghe cô nói Ôn Đình Trạm phải ba tháng sau mới trở về, hai người họ kiên quyết phải chờ thêm một tháng nữa. Hơn nữa căn cứ vào ngày sinh tháng đẻ của bọn họ tính toán một chút, hai tháng sau quả thực cũng không có ngày nào tốt nên cũng đành tạm gác lại.
“Chàng cảm thấy thế nào?”
“Diệp Phụ Duyên là người trầm ổn có thể đảm nhiệm việc lớn.” Ôn Đình Trạm gật đầu:
"Thiếu đi một chút vận thi, hắn và Ấu Ly cũng coi như là tốt nhất nên thuộc về nhau. Nếu bọn họ yêu thương nhau, vậy chờ sau khi Sĩ Duệ kết hôn, sẽ tổ chức việc vui cho bọn họ."
Ôn Đình Trạm không định để Ấu Ly rời đi, bởi nếu không có Ấu Ly, Dạ Dao Quang nhất định sẽ rất mệt mỏi. Nếu sau khi nàng ấy kết hôn vẫn ở lại hầu hạ bên cạnh Dạ Dao Quang, hơn nữa Diệp Phụ Duyên cũng định đi theo cậu, như vậy cũng không có vấn đề gì. Cậu cũng không muốn trở thành ác nhân chia rẽ nhân duyên của người khác. Bây giờ, ngược lại cũng là một biện pháp vẹn toàn cả đôi bên, không có lý do gì để phản đối, hơn nữa trong phủ cũng nên có nhiều chuyện vui một chút.
“Còn có Nghi Ninh và Vệ Kinh…” Dạ Dao Quang tranh thủ thời cơ vội nói:
“Tuổi tác của bọn họ cũng không còn nhỏ, không bằng tổ chức cùng nhau có được không?”
“Vệ Kinh còn nhỏ hơn ta một tuổi, nàng vội cái gì.” Ôn Đình Trạm lại nói:
“Đại nha hoàn của nàng vẫn chưa có ý nghĩ xuất giá, Vệ Kinh cần cố gắng rèn luyện hơn nữa.”
Người làm chủ tử như cậu còn chưa lập gia đình, sao lại có thể để cho người dưới đi trước một bước? Hơn nữa cũng đang lúc cậu cần phải dùng người, nếu để hắn cưới, cậu cũng không thể tùy ý sử dụng, một chút sơ suất sẽ gánh trên vai tội danh khiến vợ chồng người ta không hạnh phúc. Dĩ nhiên, Ôn công tử tuyệt đối sẽ không thừa nhận, mình vẫn chưa ăn được bồ đào, người khác cũng đừng hòng ăn được.
Mặc dù ở thời đại này, mười mấy tuổi đã lập gia đình là chuyện bình thường nhưng Dạ Dao Quang vẫn muốn qua hai mươi tuổi mới kết hôn, vì vậy liền gật đầu đồng ý với Ôn Đình Trạm. Hai người ở trong vườn hoa nói chuyện một lúc, Ôn Đình Trạm lại giống như lúc trước, đưa Dạ Dao Quang về phòng mới xoay người rời đi.
Hai người ngủ một đêm thật ngon giấc, ngày hôm sau bọn họ đi đến phủ Trạng nguyên mà Ôn Đình Trạm được ngự ban, hai người cùng nhau mang theo đồ trang trí mà họ đã mua. Phủ Trạng nguyên cũng không quá lớn, có hai lối vào nhà, nhưng lại ở phía bắc hoa phố, cũng chính là đường thẳng tới hoàng cung, nếu ngồi kiệu đi đến cửa cung chỉ mất một khắc. Đây chính là một vị trí tốt mà bao nhiêu người cũng không nghĩ ra.
Phải biết rằng ở triều đại này, giờ vào triều chính là giờ Mão, cũng có nghĩa đầu giờ Mão đã phải thức dậy, lại phải rửa mặt, mặc quần áo, ăn sáng, nếu cách cửa cung quá xa thì giờ Dần đã phải thức dậy, đồ ăn sáng cũng là lương khô dùng ở trên đường. Nếu bởi vì đói bụng mà trên triều phát ra âm thanh bất nhã, đó là vô lễ trước mặt quân vương, đụng phải lúc tâm tình của hoàng đế không tốt, nhất định sẽ gặp xui xẻo.
“Xem ra bệ hạ thực sự rất ân sủng chàng.” Dạ Dao Quang nhìn một vòng quanh phủ Trạng nguyên của Ôn Đình Trạm, sân trong nhỏ hơn một chút so với kiểu nhà có hai lối vào, nhưng lại rất tinh xảo, hơn nữa phong thủy đặc biệt tốt. Dạ Dao Quang chỉ cần tùy tiện sửa lại một chút là có thể biến chỗ này trở thành một chỗ ở đặc biệt tốt lành, may mắn.
“Ta cũng rất thích nơi này.” Sau khi quan sát, Ôn Đình Trạm cũng rất hài lòng, đợi sau khi sửa sang xong nơi này, cậu nhất định sẽ chuyển tới.
“Được.” Ôn Đình Trạm đỗ Trạng nguyên, đã xin bệ hạ về quê giỗ tổ, bệ hạ cho cậu nghỉ một tháng, một tháng sau cậu sẽ phải vào triều.
Trong triều quy định ngoại trừ các quan đại thần mới có thể vào triều sớm, ngũ phẩm trở lên bao gồm cả quan ngũ phẩm cũng phải vào triều sớm, còn lại nếu có chuyện quan trọng thì có thể tấu lên vào lúc lâm triều, lúc bình thường cũng có thể trực tiếp đến nha môn. Bây giờ đúng lúc Ôn Đình Trạm là quan ngũ phẩm, nếu bỏ trống phủ do bệ hạ ban thưởng, đây cũng chính là đại bất kính với bệ hạ.
“Chúng ta hãy sửa lại bếp một chút.” Dạ Dao Quang cười nói.
“Nghe theo nàng.” Bố cục phong thủy dĩ nhiên Ôn Đình Trạm sẽ nghe theo Dạ Dao Quang, thậm chí cũng không hỏi lấy một câu.
Vì vậy Dạ Dao Quang càng thêm cẩn thận, dùng năm ngày sắp xếp thật tốt mọi thứ trong nhà. Sau đó cô cho người khởi công, sửa lại phòng bếp. Bởi vì Dạ Dao Quang cũng luôn thích tự mình xuống bếp, vả lại bây giờ cô cũng không có chuyện gì bận rộn nên tự mình tới trông coi, hơn nữa Dụ Thanh Tập và La Bái Hạm cũng rất tò mò, liền đi theo tham gia náo nhiệt.
“Ta nói này, căn nhà này của các ngươi là một nơi cực kì may mắn, đừng nên sửa lung tung.” Lúc Dạ Dao Quang mang theo hai người đến, vừa vặn gặp được Tiết Đại đang ngăn cản một lão nhân lôi thôi lếch thếch ở bên ngoài.
“Lão nhân gia, đối với nhà của mình trong lòng chúng ta đều hiểu rõ.” Vương Nhất Lâm tỏ thái độ rất ôn hòa, nhìn thấy Dạ Dao Quang bước đến, vì vậy liền tiến lên phía trước nói:
“Cô nương, người tới rồi.”
“Ngươi chính là chủ của căn nhà này?” Lão nhân kia lập tức chạy đến trước mặt Dạ Dao Quang.
“Ngươi không thể thay đổi căn nhà này.”