Một dòng nước ấm lan tỏa khắp cơ thể Dạ Dao Quang, khắp cơ thể đều trở nên ấm áp. Dạ Dao Quang chưa kịp khen Ôn Đình Trạm, bỗng nhiên cảm thấy đầu mũi nóng lên. Cô đưa tay lên quệt thấy hai hàng máu chảy ra, trợn mắt tức giận nhìn Ôn Đình Trạm: “Rốt cuộc thì chàng đã bỏ cái gì vào đây vậy?”
Ôn Đình Trạm cũng không biết mình đã cho cái gì vào, lập tức quay đi gọi nha hoàn đang đứng ngoài cửa: “Mau đi mời đại phu!”
Vì vậy mà mới sáng sớm, Mạnh phủ đã bị phá vỡ sự yên tĩnh vào buổi sáng sớm trong hoàn cảnh đó, vợ chồng Mạnh Bác tưởng xảy ra chuyện lớn gì nên vội vã chạy tới. Lúc này đại phu cũng đã được mời tới, châm cứu xong mới khiến cho máu mũi Dạ Dao Quang ngừng chảy.
Sau đó ông bày ra vẻ mặt không biết làm sao nhìn Ôn Đình Trạm: “Thiếu công tử thương người, lão phu đương nhiên hiểu nhưng lão phu mở mấy vị thuốc kia ra, những dược liệu của thiếu công tử dùng đều quá tốt. Gân cốt cơ thể cô nương ấy đã bình phục rồi, nếu cứ uống nhiều lại trong thời tiết nóng bức giữa hè, khó tránh khỏi nóng trong người”.
Đại phu nói mà Ôn Đình Trạm cũng không ngẩng đầu lên nghe. Ôn Đình Trạm chỉ muốn cho Dạ Dao Quang bồi bổ tốt một chút, còn sợ thuốc trong tiệm không tốt, nửa đêm còn bắt Tiết Đại trở về lấy thuốc mà Trọng Nghiêu Phàm tặng bọn họ nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
“Đại phu, không biết muội muội này của ta như thế nào rồi?” Trong lòng Lư thị đang nén cười, nhưng nhờ được dạy dỗ tốt nên nàng đã cố nhịn được.
“Không sao, có điều sẽ không chịu được việc này lần thứ hai đâu”. Đại phu căn dặn xong liền xin phép cáo lui.
Lư thị và Mạnh Bác liếc nhau một cái, bên ngoài trời cũng sáng rồi, Mạnh Bác ho nhẹ một tiếng nói: “Bữa sáng đã bày ra xong rồi, chúng ta ra trước đây. Doãn Hòa và Dạ cô nương không cần vội”.
Nói xong, hai người liền đi. Nha hoàn cũng biết điều, đều bị Ấu Ly cho lui xuống hết. Vì Tiết Đại trở về lấy thuốc, Ấu Ly không biết Dạ Dao Quang bị làm sao mà chỉ biết là Dạ Dao Quang bị thương, nàng không yên tâm bèn đi cùng, nên giờ mới ở đây.
Trong phòng giờ chỉ còn Dạ Dao Quang đang nằm trên giường, ánh mắt yếu ớt nhìn Ôn Đình Trạm, không ai có thể hiểu nổi tâm trạng của cô lúc này. Vốn dĩ trái tim cô đang đập không ngừng trong sự cảm động, trong chớp mắt cảm giác hạnh phúc đó được đắm chìm trong mật ngọt nhưng niềm hạnh phúc đó chưa được một phút thì đã bị phá nát.
Nghĩ lại lúc nãy máu mũi cô không làm sao có thể ngừng chảy được, lại còn bị vợ chồng Mạnh Bác chê cười, trong lòng cô không thể nén nổi cơn tức. Nhưng nhìn bộ dạng Ôn Đình Trạm lúc này, lại nghĩ đến cảnh sáng nay cậu đã dậy sớm sắc thuốc cho cô cũng coi như là có tâm. Huống hồ ở thời cổ đại nam nhân đều cho rằng nữ nhân đến kỳ là điềm xấu nên đều không có ý muốn lại gần nhưng Ôn Đình Trạm vẫn bên cạnh cô như vậy, mặc dù trong lòng rất giận nhưng không làm sao thể hiện ra ngoài được.
Lấy lại tâm lý xong Ôn Đình Trạm mới dám ngẩng đầu lên nhìn Dạ Dao Quang, sau đó đến ngồi bên cạnh cô, đưa cánh tay ra trước mặt cô: “Trong lòng không thoải mái thì cứ cắn ta đi, là lỗi của ta. Nàng đừng cố nhịn, nhịn lâu sẽ có hại cho thân thể”.
Nếu như Dạ Dao Quang lúc nãy còn muốn cắn cho Ôn Đình Trạm một cái thì nay cũng hết rồi, cô đẩy tay hắn ra, sau đó đưa tay ra: “Chàng đỡ muội dậy đi. Đêm qua không ăn gì lại còn bị chảy bao nhiêu là máu nữa, giờ muội đang rất đói!”
Ôn Đình Trạm vội vã đỡ cô dậy, khoác cho cô cái áo sau đó đưa cô ra nhà ăn. Vợ chồng Mạnh Bác đang đợi bọn họ, Mạnh Uyển Đình đã về nhà, trong phủ chỉ có vợ chồng Mạnh Bác và Mạnh Hằng. Đợi đến khi hai người Ôn Đình Trạm đến thì mọi người bắt đầu dùng bữa.
Ôn Đình Trạm luôn đứng bên cạnh lo lắng, tự mình giám sát, vẽ xong một cái liền bắt cô lên giường nằm nghỉ.Ăn sáng xong, Dạ Dao Quang sai Vương Mộc đi mua ít đồ, đều là đồ để vẽ bùa. Việc trong Trịnh phủ đến giờ còn chưa làm xong, Dạ Dao Quang còn phải làm phép nhưng lại bị vẻ mặt hầm hầm của Ôn Đình Trạm ngăn lại, nên chỉ có thể gửi đi những lá bùa đã vẽ xong cho những người trong phủ đó.
“Muội đâu có yếu đuối như vậy”. Dạ Dao Quang trợn mắt, thầm nghĩ: Nếu mình đến kỳ chắc chàng ấy sẽ bám riết mình, nếu mình có thai chắc chàng ấy ăn không ngon ngủ không yên mất. Chỉ nghĩ thôi cô đã không muốn nghĩ tới, liền hừ hừ vài tiếng.
“Đại phu nói cơ thể nữ nhi vốn yếu ớt, không thể qua loa được”. Ôn Đình Trạm nói đâu ra đấy.
“Được rồi được rồi, muội biết rồi”. Dạ Dao Quang không muốn cãi nhau với cậu.
“Đã thông báo cho Tiền phủ chưa?”
“Tiết Đại vừa đi làm rồi”. Ôn Đình Trạm gật đầu nói:
“Dao Dao, sao nàng lại nhảy xuống nước làm gì”.
“Dao linh bị tên kia ném xuống nước”. Vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt Dạ Dao Quang liền tức giận.
“Nhưng muội không tìm thấy.”
“Dao linh chưa tìm thấy chứng tỏ phong ấn vẫn chưa hoàn toàn bị phá bỏ, nàng không cần lo lắng”. Ôn Đình Trạm an ủi.
“Nếu là bình thường thì muội cũng không lo nhưng sự việc xảy ra đã được sáu tháng rồi, lại qua thêm một tháng nữa là đến mười lăm tháng bảy rồi”. Dạ Dao Quang vừa nghĩ tới đã thấy sốt ruột.
“Mười lăm tháng bảy là ngày quỷ môn quan mở cửa, muội thực sự rất lo vào ngày mười lăm tháng bảy này mấy người kia sẽ đưa dao linh tới. Muội cũng không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì, càng không biết bây giờ dao linh bây giờ ra sao nữa”.
Hơn nữa đây không phải chỉ có một người, nếu có người tới giúp, dao linh cũng sẽ không bị rớt xuống nước!
“Bây giờ chúng ta có nghĩ nhiều hơn nữa thì cũng chẳng làm được gì, việc là do con người làm ra, trước tiên phải tìm ra cách giải quyết đã”. Ôn Đình Trạm nói:
“Còn tên kia, ta sẽ cố gắng tìm cách để cho hắn ta sớm phải mở miệng”.
“E là không dễ dàng gì”. Người kia Dạ Dao Quang đã nhìn qua. Hắn là người có ý chí kiên định, thường được coi là người có phẩm chất kiên cường bất khuất. Hơn nữa hắn cũng không phải là người phàm, e rằng dùng hình cũng không có tác dụng gì. Có điều nghĩ đến chiêu thức hắn dùng để đối phó với mình, Dạ Dao Quang nhíu mày:
“Chiêu thức của hắn tung ra vô cùng kỳ dị”.
“Bây giờ muội không được suy nghĩ nhiều, mọi việc để mấy ngày sau nói tiếp”. Ôn Đình Trạm thấy Dạ Dao Quang đang trầm tư suy nghĩ liền nghiêm mặt nhắc nhở.
Dạ Dao Quang liếc mắt một cái, sau đó quay người sang một bên, quay lưng về phía Ôn Đình Trạm: “Bây giờ muội muốn đi ngủ, chàng đừng làm phiền muội!”
Lần này Ôn Đình Trạm không nghi ngờ gì cả, đắp lại chăn cho Dạ Dao Quang xong liền rời đi.
Đợi Ôn Đình Trạm đi rồi, Dạ Dao Quang lại suy nghĩ một lúc. Chiêu thức kia dường như đã từng thấy qua nhưng trong kí ức của cô cũng không thể nhớ ra kiếp trước đã thấy nó ở đâu, cứ nghĩ mãi rồi ngủ thiếp đi. Lúc cô tỉnh lại đã qua giờ Ngọ, Ấu Ly vẫn luôn hầu hạ bên cạnh. Dạ Dao Quang vừa tỉnh dậy, Ấu Ly liền giúp cô súc miệng, sau đó mang đồ ăn đến.
“Cô nương, phu nhân Trịnh phủ có tới thăm người”. Đợi Dạ Dao Quang ăn xong Ấu Ly mới nói.
Dạ Dao Quang liền đi ra ngoài sân, bởi lúc này Lư thị đang tiếp Trịnh phu nhân ở đó. Trịnh phu nhân đến trước là để cảm ơn, sau là để trả thù lao, số tiền mà Trịnh phu nhân trả cho cô là khoảng một vạn lượng!