Chương 915: Thưởng thức đồ ăn
Lúc này Lôi Liệt và Chân Cơ đã lấy được đèn pin và soi vào con quái vật.
Hoá ra nó là một con lợn rừng, nhưng đôi mắt đỏ như máu của nó chứng tỏ có điều gì đó không bình thường.
“ Đừng qua đây, đợi ta xử lý!”
Trần Hạo nói với Chân Cơ và Lôi Liệt.
Nói xong, con lợn rừng đã gần trong tầm tay.
Nanh lợn rừng rất sắc bén, khi tách cái miệng lớn ra, nó cắn về phía Trần Hạo. Đương nhiên, Trần Hạo sẽ không cho con lợn rừng này cơ hội.
Trần Hạo nhanh chóng lăn ra một bên, rồi Tinh Uyên Kiếm của mình xuất hiện trong tay.
Mặc dù Tinh Uyên Kiếm được sử dụng để đối phó với yêu ma, nó cũng có thể được sử dụng như một vũ khí rất mạnh.
Con lợn rừng trông rất hung dữ do thân hình to lớn nhưng thực chất lại rất thiếu linh hoạt nên lao ra toàn thân và đâm trúng một thân cây to.
“Bùm!” Cây bị đập vào lập tức vỡ nát tan tành.
Trần Hạo nhìn thấy đúng lúc, anh biết rằng cơ hội của mình sắp đến.
Trần Hạo đạp chân xuống đất, cả người lao nhanh ra ngoài, thẳng về phía con lợn rừng.
Tinh Uyên Kiếm trong tay trực tiếp cắm vào trong cơ thể lợn rừng.
“Chết cho ta!”
Trần Hạo hét lên, trực tiếp chém Tinh Uyên Kiếm xuyên thân lợn rừng. Một lỗ thủng lớn xuất hiện, máu phun ra.
“Gầm!”
Lợn rừng đột nhiên kêu gào thảm thiết, âm thanh vang dội cả khu rừng.
Ngay sau đó, con lợn rừng không thể di chuyển, ngã xuống đất và chết.
Trần Hạo đã giết chết con lợn rừng to lớn này chỉ bằng một chiêu, có thể nói là cực kỳ dễ dàng.
Nhìn thấy Trần Hạo giết lợn rừng, Lôi Liệt và Chu Nặc từ một bên đi ra. Lôi Liệt và Chân Cơ bước tới chỗ Trần Hạo, nhìn con lợn rừng trước mặt.
“Con lợn rừng này quá mạnh, húc một cái tan tành cây lớn!”
Lôi Liệt không khỏi cảm thán, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một con lợn rừng nào mạnh như này.
Huống chi Lôi Liệt, ngay cả Trần Hạo và Chân Cơ cũng chưa từng nhìn thấy.
“ Hẳn là thịt lợn rừng nướng vẫn rất ngon, một bữa tối thật tuyệt!”
Trần Hạo cười nhìn Lôi Liệt và Chân Cơ nhắc nhở. Nói xong, Trần Hạo dùng Tinh Uyên Kiếm cắt một miếng thịt lớn của con lợn rừng.
Thịt lợn rừng này rất tươi, bọn Trần Hạo còn chưa ăn cơm tối.
Mặc dù vừa rồi tương đối nguy hiểm, nhưng con lợn rừng này đã đem bữa tối cho ba người bọn họ.
Sau đó, Trần Hạo lại đốt lửa lên và cho thịt lợn rừng đã cắt sẵn vào nướng.
“Oa, đây là lần đầu tiên ta được ăn thịt lợn rừng!” Lôi Liệt nhìn thịt lợn rừng trước mặt, không khỏi nuốt một ngụm nước vào miệng nói, trong miệng tràn đầy cảm giác ngon lành.
Sau đó mọi người vừa nướng thịt vừa trò truyện rất vui vẻ.
Và Trần Hạo cũng có ý tưởng là giúp Lôi Liệt nâng cao cảnh giới của mình.
Chỉ cần Lôi Liệt có thể nâng cao thực lực của mình, thì Lôi Liệt ít nhất sẽ không phải lo lắng chuyện gì, có thể độc lập giải quyết.
Tất nhiên nó cũng không hề dễ dàng gì. Lôi Liệt nghe xong đột nhiên cảm thán, cũng đầy mong đợi.
Trần Hạo cười đắc ý, đồng thời gật đầu.
Nói xong, ba người liền bắt đầu ăn thịt lợn rừng.
“Ừm … con lợn rừng này thật là ngon. Ta chưa bao giờ ăn thịt lợn rừng ngon như vậy. Nó ngon hơn thịt lợn bình thường rất nhiều!”
Lôi Liệt cắn một cái, đột nhiên không khỏi cảm thán. Phải nói thịt lợn rừng này ngon thật, chất lượng thịt và mùi vị khác hoàn toàn với thịt lợn thường, ngon hơn không biết bao nhiêu lần.
Sau đó Trần Hạo đem phần thịt lợn rừng còn thừa cất vào nhẫn trữ vật, trên đường đói có thể bỏ ra ăn tuỳ ý.