Và liền vung tay định đánh.
Trước khi có kết quả,thì đã có một cái tát mạnh vào mặt.
Bộp một tiếng thật lớn giữa phố.
Cô gái đó lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, không phân biệt được các phương hướng, loạng choạng đi tới một quán mì bên cạnh, quán mì liền bị cô lật đổ.
Và chính Trần Hạo đã đánh người.
Trần Hạo chứng kiến cảnh này, phổi gần như muốn nổ tung.
Anh đã thấy những kẻ kiêu ngạo, Nhưng chưa bao giờ thấy những cảnh kiêu ngạo như vậy.
Đem việc một người đau khổ như một cách để giễu cợt mua vui cho bản thân, người phụ nữ nữ tính này, tại sao phải giữ thể diện cho nó.
“CMN, là ai?” Còn thiếu gia trẻ tuôi này thì chết lặng, cảnh tượng này diễn ra quá nhanh nên người này không kịp phản ứng.
Tại Liễu Thành, nhìn nữ nhân của chính mình thật sự bị đánh? Bị đánh? Cái này sao có thể! Ai dám? Sau khi một hồi nhận ra, thiếu gia nhà giàu giận dữ trừng mắt nhìn Trần Hạo: “Tiểu tử thúi, ngươi quả thực muốn chết, lại dám đánh nữ nhân của ta? Có biết ta là ai không?” thiếu gia này hét lên.
Mà trên đường người vây xem, tất cả đều là không khỏi hướng phía đằng sau lui một bước.
Rõ ràng rất nhiều người dân ở đây đều biết thân phận của thiếu gia nhà giàu này, hơn nữa biết rõ thực lực của anh ta chính vậy là nguyên nhân khiến mọi người không dám nói gì và lui về trước cảnh tượng vừa rồi.
Trần Hạo này hành động chính nghĩa, thế nhưng đụng nhầm đối tượng, không nên đụng vào Quách Thiếu! Lần trước có người vô tình xúc phạm Quách Thiếu, đêm đó cả nhà bị xử.
Một người qua đường thầm nói trong lòng.
“ngọc bội này rõ ràng là thật, mà người ta lại thật sự đang có chuyện, các ngươi không thiếu tiền, lại muốn trả năm mươi tệ cưỡng ép mua đi, đây cũng không phải quá đáng sao?? Còn nếu không mua thì thôi làm gì còn phải đem ngọc bội của người ta đem quăn, đây là tiền người ta cứu mạng! Như thế có phải táng tận lương tâm, ngươi nói, nữ nhân này có đáng bị đánh hay không? ” Trần Hạo lạnh lùng nói.
“Chồng, cho người chặt tay chân hắn!” Cô gái trên mặt đất tỉnh lại một chút, lập tức khóc chạy đến Quách Thiếu che mặt.
“Hừ đáng đánh? Ngươi chính là muốn chết, người đâu, lên cho ta!!” Quách Thiếu bỗng nhiên vung tay lên.
Một số vệ sĩ rút hàng nóng ra ngay lập tức.
Nhìn Trần Hạo rồi đi dến Trần Hạo nhìn bọn họ mà vô cùng tức giận.
Một luồng sát khí nồng nặc bốc lên.
Tuy nhiên, đến một lúc, Trần Hạo chợt nhớ ra.
Nội lực của một anh không thể được sử dụng, một khi đã sử dụng, linh khí ẩn chứa trong lá bùa ngọc trở nên mất tác dụng.
nhưng, cho dù không dùng nội lực, những người này cũng không phải là đối thủ của anh.
Ngay sau đó, bọn họ đã ôm chặt xương sườn và cánh tay bị gãy, và nằm trên mặt đất không ngừng khóc lóc.
“Cái gì…” Quách Thiếu trợn tròn mắt, những vệ sĩ còn lại cũng vậy.
Tất cả còn lại không dám lại gần.
Tên tiểu tử thúi này, thế mà lợi hại như vậy! Mà nhìn Trần Hạo đi về phía hắn.
Quách Thiếu hoảng sợ, từ thắt lưng lấy ra một khẩu súng,trực tiếp chỉ vào đầu Trần Hạo.
“Mẹ kiếp, ngươi thích xen vào chuyện người khác phải không, tiến thêm một bước, ta sẽ giết ngươi!” (bom đạn B52 giết k nôii idol mà 1 khẩu súng quèn có thể sao) Quách Thiếu đỏ mắt nói.
Và đám đông hét lên sợ hãi.
“Còn nữa, hôm nay nếu như ngươi dám động thủ, phụ thân ta, sẽ không tha bọn họ và ngươi!” Quách Thiếu cảnh cáo.
Trần Hạo hít sâu một hơi, nội lực bắt đầu dao động không yên.
để giải quyết vấn đề trước mắt này với hắn ta thì quả thực quá đơn giản Trần Hạo chỉ cần cử động nhẹ là đầu có thể rơi xuống đất.
Thế nhưng là bây giờ, không thể! Trần Hạo hít sâu một hơi.
Và nhìn hắn ta bất động.
Quách Thiếu khóe miệng có một tia giễu cợt.
“Đánh cho ta!” Kêu với những vệ sĩ còn lại.
Ngay khi đám vệ sĩ lao tới, chuẩn bị xông tới chém Trần Hạo.
“Dừng tay!” Đột nhiên, một cặp vệ sĩ áo đen khác đi tới.
Quát to với mấy người ở đó.
“Các ngươi là ai?” Quách Thiếu nhìn lại, hô to.
“Tô gia!” Người vệ sĩ nhẹ nói.
“Cái gì?” Quách Thiếu thân thể khẽ chấn động.
Từ từ đặt nó súng xuống.
“Hóa ra là người của Tô gia ở đây!” Quách thiếu nhàn nhạt nở nụ cười.
Tô gia ở Liễu Thành quả nhiên là một trong số rất ít gia tộc mạnh hơn Quách gia.
Quách thiếu chính là Quách Cường tuy hung ác, nhưng cũng hiểu được sự đời, biết quy củ, có người có thể đụng đến, còn có người không dám đụng đến! “Người này, ngươi không thể động., ngươi không thể động đến, là bởi vì bọn họ, Tô gia đại tiểu thư đã bảo hộ rồi!” Các vệ sĩ nói.
“Hừ, Tô gia đại tiểu thư, cô ta vẫn là…” Và cô gái bị đánh chậm rãi bước đến, đang muốn nổi giận.
Cô bị Quách Cường ngăn lại, nháy mắt với cô: “Được rồi.đã là Tô gia đại tiểu thư ra mặt, chút mặt mũi này, ta sẽ bỏ qua, cũng chỉ là mấy con chó thôi, cho qua!” Quách Cường gật đầu cười lạnh.
Sau đó hắn ta cùng cô gái rời đi.
Nhưng khi bước đến gần Trần Hạo, Quách Cường thì thào: “tiểu tử, từ từ mà đợi, có ngày ngươi sẽ khóc!” (Ôi sợ quá cơ) Sau đó, họ rời đi.
“Vị đại thúc này, trong thẻ này, có hai mươi vạn, là tiểu thư của chúng ta đưa cho ngươi, coi như mua ngươi cái ngọc bích này!” Vệ sĩ bưng một thùng đầy hai mươi vạn tiền mặt tới, ” trước tiên hãy đi xử lý con gái của ngươi trước,Quách cường kia sẽ không dám gây phiền phức cho các ngươi!” “Đa tạ Tô đại tiểu thư đã cứu mạng!” Người đàn ông trung niên định quỳ lạy thì bị vệ sĩ chặn lại.
Còn Trần Hạo, trong lòng có chút cảm động, đối với đại tiểu thư của Tô gia.
Một bên nhìn xa xa cảnh này, đó là hai người phụ nữ đeo khẩu trang.
Vừa rồi không phải chỉ có hai người đẹp đi đường đâu.
Đoàn xe của các cô đã đến với họ.
Cô và em gái đến đây vừa rồi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng thấy đám người tản ra liền rời đi.
Thì thấy Quách Cường đã rút súng ra chĩa vào một thanh niên bình thường.
(ăn mặc cùi bắp) Ngăn cản 1 người lại hỏi một chút, mới biết bối cảnh như vậy.
Tô Đồng Hân lập tức phái người căn cản.
Nên mới có cảnh này.
Cô ấy có một trái tim rất nhân hậu, và khi thấy mọi người gặp khó khăn, cô ấy có thể giúp đỡ ngay khi có thể.
Trần Hạo cảm động trước chính nghĩa của cô gái này.
Nghe thấy vệ sĩ nói gì về cô Tô gia đại tiểu thư.
Anh liền vội vàng nghiêng người, liền nhìn thấy Tô Đồng Hân xuyên qua đám người.
Tô Đồng Hân đeo khẩu trang, đối mặt với ánh mắt của Trần Hạo, cô chỉ khẽ gật đầu.
Sau đó cô quay lại và lên xe với em gái.
Không thèm để ý, Trần Hạo lúc này đầu óc trống rỗng nhìn cô.
Và toàn thân run lên vì phấn khích.
Bởi vì ánh mắt, dáng vẻ của cô gái này, Trần Hạo đã nhìn thấy rất quen thuộc, Anh sẽ không bao giờ quên được.
“Đồng Hân!” Trần Hạo rốt cuộc không thể tin được gọi ra hai chữ này.
(ngay cả e edit e củng đéo hiểu luôn ấy chứ) Vì người phụ nữ này, chính là Tô Đồng Hân! Người phụ nữ hoàn toàn không nghe thấy.
Xe nổ máy và rời đi nhanh chóng.
“Đồng Hân!” Trần Hạo nhìn xe đi xa, vội vàng đuổi theo …..