Có thành viên tay bị sẹo, tay bưng khay run run, mới vừa một vị trí ngồi xuống.
"Này, ai bảo ngươi ngồi xuống? Chúng ta cho rằng Phi ca còn thiếu hoa quả. Nhanh lên, đi đưa Phi ca một ít hoa quả." Một vài thanh niên đang lạnh lùng ngồi bên cạnh nam thanh niên này.
Chỉ là những người trẻ tuổi này có vẻ kiêu ngạo và độc đoán, và rõ ràng, họ đang giở trò với người trẻ tuổi này.
Trong số ít người, rõ ràng là Vân Phi ca đang ngồi giữa đám người, lúc này lại đang nheo mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, nhếch miệng đùa giỡn.
"Được rồi, tôi sẽ lấy ngay!" Người thanh niên cắn môi, mặc dù rất nhục nhã nhưng vẫn đứng dậy, cầm lấy trái cây đặt bên cạnh Vân Phỉ.
Vừa mới ngồi xuống.
Thanh niên bên cạnh lại hét lên: "Móa nó, ngươi lấy quả gì vậy? mau đi lấy quả khác!" (quả gì, quả bom ăn k ) Chàng thanh niên chế nhạo.
Sau khi nói xong, mấy người bên cạnh không khỏi che miệng, cười nén.
Mà ngươi thanh niên rốt cục chịu đựng không nổi.
"Mã Phong, ngươi có thôi đi không, mọi người đều là thành viên Long Tổ, dựa vào cái gì ta liền phải nghe các ngươi?" Thanh niên vỗ bàn.
"CMM? Còn dám nói lại? Xem ra không cho ngươi bài học ngươi còn lâu mới chịu hiểu!" Nói xong, Mã Phong quét đống táo trên bàn, đập vào đĩa ăn trên tay chàng trai trẻ.
Với một cú va chạm, đĩa cơm trực tiếp đổ xuống đất.
"NGươi!" Trán thanh niên nổi đầy gân xanh.
Anh nắm chặt tay nhưng nuốt nước bọt vào trong.
"Quá bắt nạt. Nghe nói tên nhóc này khi mới vào đội đã rất chăm chỉ, trong một lần kiểm tra đã vượt qua Chu Vân Phi, kết cục là thế này. Ngày nào cũng bị người của Chu Vân Phi đánh cho một trận". còn xúc phạm nữa, hãy nhìn những vết sẹo trên người hắn ta xem! " "Này Chu Vân Phi làm sao vậy, hắn còn làm gì hơn nũa sao. Ước chừng ở huấn luyện Long Tổ, tiểu tử này chắc củng không được bao lâu!" "Nói cái này thì Chu Vân Phi có xuất thân rất lớn đúng không? Không chỉ thực lực mạnh, lai lịch cũng rất mạnh!" "Đó là đương nhiên, ngươi không suy nghĩ à, Chu Vân Phi là họ Chu, Chu Bảo Khánh là Chu, hình như là chú của hắn, ta cũng nghe người ta nói là cháu của Long đội,là Tiểu Long Nữ trong truyền thuyết, xinh đẹp vô cùng,! " "Cmn, kia trách không được, tiểu tử này bị chỉnh thành dạng này, đều không ai dám nói một chữ công bằng!" Mọi người đều im lặng.
Hiện tại nhìn thanh niên bị ức hiếp với tâm lý xem náo nhiệt.
Mà Chu Vân Phi cứ như vậy nheo mắt, vội vàng ăn cơm.
Tuy nhiên, Mã Phong không ngừng bước về phía ng thanh niên kia.
" Ha ha? Làm sao mày thích giề, mày làm đê ? Không phục sao?" Mã Phong giễu cợt, rồi dùng chân vo nát khay ăn cơm dưới chân.
Sau đó, hắn ta nắm một nắm cơm bẩn và đưa trước mặt cho thanh niên.
" Tiểu tử, như thế không biết điều, còn dám vượt mặt lão đại của chúng ta, hôm nay cơm không có mà ăn nữa, vậy thì ăn cái này đi, ăn đi cho hết!" Mã Phong hung ác nói.
Thanh niên mặt đỏ bừng.
bùm! Người thanh niên chưa kịp phản ứng thì đã nhận ngay một đòn và nằm thẳng xuống đất.
Mã Phong lúc này bắt lấy thanh niên nhét số cơm này vào miệng.
"Quá tàn nhẫn!" Những người xung quanh có chút sợ hãi đứng lên.
Nhưng không ai dám nói thêm.
"Tiểu... Tiểu Phi?" Chỉ vào lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng run rẩy.
Người này, còn có thể là ai nếu không phải Trần Hạo.
Vừa rồi Trần Hạo, quỷ đại sư và Vân Hạo Thiên vừa bước vào, liền tình cờ nhìn thấy cảnh này.
Còn Vân Hạo Thiên nhìn thấy các đội viên đánh nhau, sắp tức điên.
Nhưng rõ ràng bên cạnh Trần Hạo có một nét lạnh lẽo, sợ tới mức nuốt lời sắp nói.
Cảm giác, người này thế mà cùng Trần tiên sinh quen biết? Trần Hạo ngược lại là có chút đỏ hốc mắt.
Thanh niên bị đánh trước mặt không phải là Bạch Tiểu Phi huynh đệ tốt của anh sao.
Nếu như không phải thấy rõ, vết thương chồng chất Tiểu Phi, chính anh cũng sắp không biết.
"Hả? Hóa ra là Đội Vân?" Đúng lúc này, nhìn thấy Vân Hạo Thiên đi tới, Mã Phong đám người đối Vân Hạo Thiên mặt mũi cất lại một chút, liền dừng lại.
"Trần... Trần Thiếu?" Còn Bạch Tiểu Phi, nằm trên mặt đất, sau khi nhìn thấy Trần Hạo.
Toàn thân chợt chấn động.
Trong phút chốc, những giọt nước mắt bất bình tuôn ra như lũ làm vỡ đập.
"Trần Thiếu!" Bạch Tiểu Phi dở khóc dở cười.
" Tiểu Phi, mau dậy đi!" Trần Hạo vội vàng chạy tới, đỡ Bạch Tiểu Phi dậy.
Nói thật, nếu là ở những địa điểm khác, mấy người này, chỉ sợ đã đầu một nơi thân một nẻo, nhưng Vân Hạo Thiên lại ở đây, anh tin Vân Hạo Thiên sẽ cho huynh đệ của anh một công bằng.
Tất nhiên, bất kể công lý này có được xử lý hay không, vấn đề này sẽ không dễ dàng kết thúc.
Bởi vì tính cách hiện tại của Trần Hạo là như vậy, không cần biết ai đúng ai sai, không cần biết người đối diện là ai, chỉ cần là người đụng vào huynh đệ của anh, cho dù huynh đệ của anh sai trước thì người đối diện cũng sẽ phải. trả giá thê thảm.
Và khi Vân Hạo Thiên nhìn thấy quan hệ giữa Bạch Tiểu Phi và Trần Hạo cũng tức giận.
Hắn vội vàng khiển trách Mã Phong và những người khác.
Mà Mã Phong, bọn họ không sợ Vân Hạo Thiên.
"Ha ha, đội Vân, người không thể giáo huấn chúng tôi. Nếu ngươi có bản lĩnh liền thì đến tìm đội Chu. Chúng tôi chỉ nghe lời đội Chu,mà lại chúng tôi đang dạy dỗ người từ đội thử việc của chúng tôi,nên đây không phải việc người quản!" Mã Phong chế nhạo.
Hậu viện của bọn hắn đương nhiên là Chu Vân Phi, người đứng sau Chu Vân Phi, không cần nói thêm.
Vân Hạo Thiên lúc này tức giận cũng không nói ra được.
Quỷ tính tử vội vàng nâng lên Bạch Tiểu Phi, muốn để Bạch Tiểu Phi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Không ngờ Mã Phong lại nháy mắt với nhiều anh em phía sau.
Lúc này mới nhìn thấy một tên tiểu tử dẫn đầu chạy tới vị trí Bạch Tiểu Phi định ngồi.
"Xin lỗi, đây là đã có chỗ!" Nói xong, cả đám bắt đầu cười nhạo.
"các người..." Đôi mắt của Quỷ tính tử đầy lửa.
Hiện tại liền đỡ Bạch Tiểu Phi ngồi ở bên kia.
Vừa mới chuẩn bị ngồi xuống.
"Xin lỗi, có người ở đây rồi!" Một đứa khác ngồi xuống trước.
Trần Hạo nhíu mày.
Lúc này, hắn nhìn về phía Chu Vân Phi đang ngồi, bình tĩnh ăn cơm ngon lành như chưa hề có cuộc chia ly .
anh đã hiểu được cái gì đang xảy ra.
" Quả thực khó có thể tưởng tượng, căn cứ Long Tổ các ngươi, thế mà như vậy!" Sau khi đỡ Bạch Tiểu Phi ngồi vào mấy chỗ ngồi, sau khi bị những người này phủ đầu ngồi lên,quỷ tính tử nói.
Cho nên lúc này mới đỡ Bạch Tiểu Phi đi về phía một chỗ ngồi ở cửa.
Mà Mã Phong lúc này đã mỉm cười đút tay vào túi quần.
Ngay lập tức bước tới: "thật là tiếc..." "bốp!!!" Mã Phong ngồi xuống, vừa nói xong, một cái tát như trời giáng vào mặt hắn.
"wow!" Mã Phong bay ngang dọc, lần lượt đánh sập cả chục bàn ăn.
Răng ơi chờ hàm với thậm chí còn vương vãi khắp nơi.
Một nửa khuôn mặt của hắn ta xưng phồng lên.
Rõ ràng, cái miệng này đã làm biến dạng khuôn mặt của hắn ta.
Chính Trần Hạo là người múc hắn.
Trần Hạo một tay đút túi, một tay vỗ nhẹ bụi trên người, kinh ngạc nhìn học viên nói: "Xin lỗi, vừa rồi tay tôi ngứa quá!" (tay anh bị ghẽ hay sao mà ngứa )