“Hừ, có thể nói ngày đó chính là ngày u ám nhất trong cuộc đời chị gái tôi, vì trước đây anh là một tên nghèo hèn mà ai cũng biết, ai cũng khinh thường anh, cũng chẳng có ai thèm để ý đến anh, nhưng còn chị gái tôi, chị gái tôi cùng anh đi dưới sân trường, nắm tay anh bước đi, cùng đi dạo phố với anh, ăn cơm với anh, anh có biết người ta gọi chị gái tôi là gì không?”
“Mọi người mau nhìn kìa, kia không phải là Dương Lan Xuyên – bạn gái tên nghèo hèn ở trường chúng ta sao?”
“Anh nghe thấy chưa, tất cả mọi người ai cũng gọi chị ấy như vậy, giễu cợt chị ấy, sau đó thì sao, chị ấy không cảm thấy sao cả.
Nhưng càng về sau, dù sao là một người con gái cũng phải có lòng tự trọng, chị gái của tôi chịu đủ rồi, chị ấy cảm thấy ông trời không công bằng, đúng vậy, chị ấy từ bỏ anh, chia tay với anh”
“Nhưng mà anh dám nói chị gái của tôi làm sai sao?”
Khải Minh im lặng, đương nhiên là Dương Lan Xuyên không sai trong chuyện này, ai mà không có quyền lựa chọn.
Chỉ là sự lột xác của Dương Lan Xuyên sau đó làm Khải Minh trở tay không kịp.
“Anh còn nhớ ngày hôm đó chị tôi van xin anh, van xin đáng thương thế nào không?”
Vẻ mặt Dương Trúc Linh lộ rõ sự thù hẳn, nói với cậu.
“Kết quả thì sao, anh không thèm đề ý đến, chị gái tôi cảm thấy chị ấy không còn mặt mũi đi học nữa, không còn mặt mũi gặp các bạn học trước kia nữa, nên chị ấy đã lựa chọn thôi học.
Anh phải biết rằng, lúc đó chỉ còn mấy tháng nữa là chị tôi tốt nghiệp, kết quả là anh làm hại chị gái tôi, công ăn học từ nhỏ đến lớn, gian khổ mười mấy năm đổ hết xuống sông xuống biển.”
“Sau khi chị ấy rời đi, chị ấy muốn trốn anh được xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu, đến nơi không còn nghe được tin tức của anh nữa, chị ấy chỉ có thể một mình đi thành phố Hồ Chí Minh, chuẩn bị tìm một công việc.”
“Không ngờ ngày đầu tiên đến đó đã bị người ta trộm ví tiền, thành phố Hồ Chí Minh mà, không có tiền nửa bước cũng khó đi, anh nói xem chị ấy phải làm sao bây giờ? Khi đó chị ấy trùng hợp thấy một quán rượu thông báo tuyển dụng, vì vậy người chị gái không có tiền ăn tiền ở của tôi đã đi ứng tuyển ngay, coi như là đã tạm thời dàn xếp ổn thỏa rồi.”
“Nhưng còn chưa được mấy ngày, một ông chủ thấy chị gái của tôi rất xinh đẹp đã có ý đồ không an phận, còn táy máy tay chân với chị gái tôi, lúc đó chị gái tôi tức giận tát ông ta một cái, vì chuyện này, suýt chút nữa chị gái tôi mất mạng, ông chủ đó vô cùng lợi hại anh có biết không?”
“Sau đó, vì chị gái tôi đắc tội với ông ta nên càng khó sống, một phần là vì không tìm được công việc tử tế, một phần là vì không biết ông chủ đó đã dùng thủ đoạn gì làm chị gái của tôi không thể đi khỏi thành phố Hồ Chí Minh, ngay cả vé xe cũng không mua được, ép chị gái tôi vào khuôn khổ.”
“Một cô gái trẻ ngày nào cũng phải sống như vậy, anh có biết chị gái tôi đã sợ hãi thế nào không?”
“Cuối cùng, chị gái tôi đến quán cơm rửa chén bát cho người ta, không được trả lương, chỉ được bao ăn ở, nhưng dù là vậy vẫn bị bà chủ đánh, bị bà chủ bắt nạt không biết bao nhiêu lần.”
“Lúc chị gái tôi đang có ý định tự sát thì kỳ tích mới xuất hiện, quản gia nhà họ Long gặp được chị gái tôi, vừa hay lúc đó cậu hai nhà họ Long đang cần một người hầu gái phục vụ, chị gái của tôi bèn đi theo, còn sau đó thì sao, quả thật là do chị gái của tôi có phúc, cậu hai nhà họ Long đã thích chị gái tôi, sau đó hai người họ đã đính hôn với nhau đấy, ha ha.”
“Khải Minh, anh không ngờ đúng không, có thể cuộc sống bi thảm của chị gái tôi ở nửa trước câu chuyện chính là điều mà tên khốn nhà anh hy vọng, nhưng anh tuyệt đối sẽ không ngờ được rằng chị gái của tôi cũng có ngày này, mà bây giờ cậu hai nhà họ Long lại trờ thành anh rể của tôi, rất nghe lời chị gái tôi.
Phàm là người trước đây từng bắt nạt chị tôi đều đã bị trừng trị rồi, ông chủ trung niên từng ép bức chị gái tôi cũng bị trừng trị rất thảm hại, đương nhiên, đó không phải chuyện quan trọng nhất, kẻ thù lớn nhất của chị gái tôi chính là anh.”
Dương Trúc Linh lạnh mặt nói.
Khải Minh không ngờ sau khi Dương Lan Xuyên đi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nói đúng ra, đúng là mình suýt chút nữa đã hại chết cô ta.
Chỉ có điều, cậu không ngờ được rằng Dương Lan Xuyên và cậu hai nhà họ Long đã đính hôn, cứ như vậy, về quyền lợi của chị em Dương Lan Xuyên bây giờ, cậu cũng không cảm thấy khó hiểu nữa.
“Được rồi, vậy cô nói cho tôi biết bây giờ cô ta đang ở đâu?”
Khải Minh hỏi.
“Được, không thành vấn đề, anh muốn gặp chị gái của tôi, vậy thì theo tôi đi.”
Dương Trúc Linh vỗ tay một cái.
Những người ở đằng sau rời đi.
Khải Minh khẽ nhíu mày một cái, vẫn đi theo cô ta.
Dương Trúc Linh dẫn Khải Minh đến phòng bao ở một quán bar.
Sau khi đi vào bọn họ mới phát hiện trong phòng bao không có một bóng người.
“Dương Lan Xuyên đâu?”
Khải Minh hỏi Dương Trúc Linh.
“Anh thực sự rất muốn gặp chị gái của tôi đúng không? Được, vậy đề tôi cho anh gặp.”
Nói xong, Dương Trúc Linh vỗ tay một cái.
Rầm rầm rầm! Một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên bên ngoài.
Cửa phòng bao được mở ra, một đám vệ sĩ mặc quần áo màu đen vọt vào.
Khoảng tầm mười mấy người.
Bao vây xung quanh Khải Minh.
“Ha ha ha, Khải Minh, anh thật sự tưởng rằng tôi sẽ cho anh gặp chị gái của tôi ở đây sao? Tôi khinh, chị gái tôi hận anh đến chết, chị ấy sẽ không gặp anh đâu.
Anh cũng ngu quá đi mất, biết tôi muốn đối phó với anh mà anh còn ngoan ngoãn tự đưa mình đến cửa.”
“Hừ, bắt anh ta lại cho tôi!”
Dương Trúc Linh nói.
Mấy vệ sĩ áo đen lập tức hành động, tóm chặt lấy cánh tay Khải Minh.
“Chúng mày muốn trả thù tới khi nào?”
Khải Minh hỏi rất bình tĩnh.
“Hừ hừ, tới khi nào thì tôi không biết, nhưng anh đừng mong đêm nay anh về được.”
Dương Trúc Linh cười lạnh nói.
“Vậy sao? Dương Trúc Linh à, chẳng lẽ chị gái của cô không nói cho cô biết, con đường này có tên là phố buôn bán Hoàn Kim, tất cả các ông chủ trên con đường này đều biết tôi sao đấy.”
“Đương nhiên là tôi biết, ha ha, nhưng cái quán bar này đã được chị gái tôi mua lại rồi, bây giờ ông chủ của cái quán bar này chỉ là một con chó của tôi thôi.
Chắc anh không ngờ được điều này đúng không?”
Dương Trúc Linh đắc ý nói.
Cô ta đi tới trước mặt Khải Minh.
Chát! Cô ta hạ một cái tát lên mặt Khải Minh.
“Hừ, cái tát này tôi thay chị gái tôi đánh, là thằng khốn nạn nhà anh hại chị gái tôi phải khốn khổ lâu như vậy.
Hôm nay tôi muốn hành hạ chết anh.”
Dương Trúc Linh hung tợn nói.
Thật ra thì dù hôm nay Khải Minh không tìm cô ta, cô ta cũng sẽ đi tìm Khải Minh.
“Đáng tiếc, chỉ sợ rằng hôm nay cô mà muốn hành hạ tôi thì không được rồi.”
Khải Minh lạnh lùng nói.
“Tên khốn nạn, anh nói cái gì?”
Một vệ sĩ lạnh lùng nói.
“A”
Anh ta vừa nói xong câu đó đã hét thảm một tiếng.
Anh ta ôm cổ, toàn thân co quắp nằm trên mặt đất.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Trúc Linh cũng cả kinh.
Cô ta hoàn toàn không nhìn ra đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một bóng dáng lóe lên.
Lúc cô ta đang bực mình.
Đột nhiên cổ cô ta bị bóp.
Thì ra không biết từ khi nào đã có hai người vọt vào.
Một trong hai người đó, tay cầm cây tuýt dài, nháy mắt đã làm hai tên vệ sĩ kìm giữ Khải Minh ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép.
“Cậu Khải Minh, chúng tôi đến muộn ạ.”
Mà hai người này không phải ai khác, chính là Thiên Long, Địa Hồ vẫn luôn đi theo bảo vệ Khải Minh.
Lúc này, hai người kính cẩn nói với cậu.
Khải Minh gật đầu.
Cậu đi theo Dương Trúc Linh, đương nhiên phải dùng đầu óc nghĩ đến mọi chuyện, dù sao thì cậu đã biết rõ bây giờ chị em Dương Lan Xuyên đã không còn như xưa nữa.
Nếu không Khải Minh cũng sẽ không một mình đi trước.
Vì vậy trước khi đến đây, cậu đã thông báo cho Thiên Long Địa Hổ, mà hai người có máy truyền tin đặc biệt của gia tộc, đương nhiên là biết bây giờ Khải Minh đang ở đâu.
Dương Trúc Linh bị bắt, đương nhiên những tên đàn em không dám hành động.
“Tốt nhất là bây giờ cô nói cho tôi biết Dương Lan Xuyên đang ở đâu, nếu không, cô có muốn thử cảm giác nằm trên mặt đất miệng sùi bọt mép không?”
Vẻ mắt Khải Minh lanh lùng nói với cô ta.