Mục lục
Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đến là thư ký của Lê Tâm.

Đến tìm Khải Minh là vì có hợp đồng cần phải ký tên.

Gần đây một số dự án ở huyện Bình An đã được khởi công, vì thế rất nhiều nơi cần ký hợp đồng.

“Ù? Đợi một chút, đây là cái gì?”

Lúc thư ký sắp đi, Khải Minh nhìn thấy thư ký đặt ở trên bàn của mình một chồng vé.

Mở ra thì thấy là vé vào cửa của buổi hòa nhạc Ngàn Sao Hội Tụ.

Xem ra ít nhất cũng phải năm mươi vé.

“Cậu Khải, là như vầy.

Bảy dự án của chúng ta khởi công cùng lúc, cho nên công ty sắp xếp một buổi hòa nhạc cỡ lớn.

Chỉ là phải mời hơn ba mươi ngôi sao, còn chưa kể đến một ít đoàn biểu diễn lớn nổi danh nữa đẩy!”

“Tổng giám đốc Lê nói cậu có nhiều bạn học tại huyện Bình An này, cho nên kêu tôi đưa vé vào cửa đến đây.

Nếu như cậu cần thêm, Tổng giám đốc Lê có thể sắp xếp cho cậu!”

Thư ký khẽ cười, nói.

“Không cần, chỗ này cũng đã đủ rồi, tôi không có nhiều bạn bè!”

Khải Minh nhàn nhạt nói.


Lập tức thư ký cúi đầu thật sâu, lộ ra hai xương quai xanh quyến rũ.

Nhưng nó không có thu hút được sự chú ý của Khải Minh.

Điều này làm cho thư ký không khỏi âm thầm tiếc nuối.

Sau đó cô ta mới chịu ra ngoài.

“Một chồng vé vào cửa này nên cho ai bây giờ? Ha ha, Tổng giám đốc Lê chuyện gì cũng nghĩ đến, cân nhắc rất chu đáo!”

Khải Minh cười trong lòng: “Đúng rồi, cho bên Lý Thế Nam một vé.

Đợi ngày mai, cho cô nhóc Phương Phỉ một vé nữa!”

Qua buổi làm việc ngày hôm nay, Phương Phỉ coi như là người quan tâm mình nhiều nhất trong công ty.

Khải Minh tự nhiên muốn bày tỏ một chút.

Sau khi tắm rửa xong, anh lập tức đến trên giường gọi video nói chuyện với Tô Bích Diệp.

Tính thời gian, Tô Bích Diệp đã rời khỏi được hai tháng, còn chưa đầy một tháng nữa là cô ấy sẽ trở về.

Hai người nói chuyện đủ ba tiếng.

Cuối cùng mới ngắt video.

Đêm nay, Khải Minh ngủ rất ngon lành.

Đến ngày hôm sau, anh đến công ty sớm.

Đồng nghiệp đã đến không ít.

Buổi tiệc gặp mặt tối hôm qua, hiển nhiên các cô cũng chơi thật vui vẻ, họ vẫn còn đang thảo luận một cách sôi nổi.



“Ha ha, đó là màn vui nhất mà tôi được thấy vào tối hôm qua.

Các người không biết đâu, sau khi chúng ta đến quán karaoke, cậu Trương đã hôn cậu Lý, tôi cưỡi sắp tắt thở!”

“Đúng vậy, còn có tên nhóc họ Lưu kia nữa, uống nhiều còn muốn thổ lộ với Phương Phỉ nữa đấy.

Cái tên nhóc chết tiệt này, thấy Phương Phỉ người ta thành thiệt liền liều mạng kéo Phương Phỉ vào trong ngực.

Kết quả là Phương Phỉ vả một cái vào miệng cậu ta, chứng kiến bộ dạng sững sờ của tên nhóc Lưu, tôi chỉ nghĩ một chút thôi là đã muốn cười!”

Một đám con gái ai nấy cũng cười đến mức run rẩy cả người.

Lúc này, bỗng có một cô gái hạ giọng xuống và nói với vẻ thần bí: “Thật ra tối hôm qua còn xảy ra một việc, tôi nhìn thấy lúc đi vào nhà vệ sinh!”

Một cô gái nói.

“A? Nói nhanh lên, là việc gì đấy?”

“E hèm, chính là Phó tổ trưởng tổ bốn Vương Tuấn, có vẻ như đã tỏ tình với Dương Kỳ Anh mới đến của tổ bọn họ.

Anh ta mua một bó hoa, Lưu Á Nam đã tác hợp bọn họ thành một đôi!”

“Ôi trời, cái này thật sự mạnh mẽ.

Sau đó thế nào? Dương Kỳ Anh có đồng ý hay không?”

Cả đám tò mò hỏi.

“Tôi đây cũng không biết, tôi vừa định vào xem thì đã bị người của tổ bốn bọ họ đẩy ra ngoài! Nhưng mà hình như không có đồng ý!”

“E hèm, vậy làm sao cô biết được?”

“Bởi vì Vương Tuấn rất cố chấp, các người có biết sau đó anh ta nói gì không? Anh ta biết rõ Dương Kỳ Anh thích ngôi sao ca nhạc Lan Đình, không phải Lan Đình muốn đến huyện Bình An của chúng ta hay sao, còn có nhiều ngôi sao lớn nổi tiếng trong buổi hòa nhạc.

Vương Tuấn nói, vì Dương Kỳ Anh, anh ta có thể mua vé vào cửa buổi hòa nhạc đó cho cô ấy.”

“A? Đây là thật hay giả? Nghe nói vé vào cửa của buổi hòa nhạc, cho dù vị trí ð sau cùng thì giá khởi điểm đã mất hơn bảy triệu đồng, hơn nữa chưa chắc đã mua được! Muốn đoạt được khó khăn vô cùng!”

Các cô gái nói với vẻ nuối tiếc.

Mấy ngày nay, trên truyền thông của huyện Bình An, trên các mạng xã hội, còn có các bài quảng cáo ở trạm xe buýt trên đường lớn, chuyện về buổi hòa nhạc được tuyên truyền đến ai ai cũng biết.

Đừng nói vé ở vị trí đầu tiên, cho dù giá vé ở giữa hay tít phía sau cũng mắc vô cùng.

Bảy triệu đồng chẳng qua mới là mức giá khởi điểm, trên thực tế giá của vị trí bình thường đã dao động ở mức từ mười bảy đến hai mươi mốt triệu đồng, chưa chắc đã mua được! Lần này có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng cùng đến, trong đó có không ít các tiểu thịt tươi được các cô gái yêu thích điên cuồng, ai cũng phải động lòng rồi ấy chứ.

Nhưng họ chỉ có thể xem truyền hình trực tiếp trên mạng mà thôi.

“Nếu anh ta giành được, đoán chừng Dương Kỳ Anh phải đồng ý anh ta rồi nhỉ? Hơn nữa tôi chắc rằng Vương Mỹ Duyên cũng sẽ đoạt vé, cô chờ mà xem, ngày hôm đó cô ta tuyệt đối sẽ không đến làm việc! Thật ra cô ta là một fan não tàn của một ngôi sao nam gọi là anh Trương.

Tất cả các tiết mục giải trí hay phim trên điện thoại cô ta đều là của Trương Thế Vinh! Cô ta tuyệt đối sẽ đoạt vé đó!”

Tất cả mọi người đều thảo luận.

Không lâu sau, nhân viên đến ngày càng nhiều.

Phương Phỉ cũng đến.

“Khải Minh, chào buổi sáng!”

Trên mặt Phương Phỉ có chút lúng túng, nhưng cô vẫn cười và chào hỏi Khải Minh.

“Chào buổi sáng, Phương Phi!”

Khải Minh cười cười, cậu biết rõ tối hôm Phương Phỉ vui chơi hết mình nên giờ không thoải mái, Khải Minh thấy không sao cả.



“Đúng rồi Khải Minh à, tôi mua hơi nhiều bánh bao, tôi ăn không hết.

Cậu đã ăn sáng chưa? Nếu chưa cậu ăn vài cái tiếp tôi được không?”

Phương Phi hỏi.

“Được, tôi còn chưa ăn bữa sáng!”

Khải Minh cũng không khách khí, anh lấy mấy cái bánh bao hấp và bỏ vào trong miệng.

Anh nhìn Phương Phỉ mở máy tính lên.

Trên màn hình máy tính của Phương Phỉ là một ngôi sao nữ.

Khải Minh hỏi: “Phương Phi, ngôi sao mà cô yêu thích, nghe nói cô ấy có đến buổi hòa nhạc Ngàn Sao Hội Tụ đó!”

Bất chợt Phương Phỉ gật đầu, uống một hớp sữa đậu nành rồi nói: “Đúng vậy, tôi thật sự rất kích động.

Lúc còn đi học, ước mớ lớn nhất của tôi đó là chờ sau này kiếm được nhiều tiền rồi, nhất định sẽ tham gia buổi hòa nhạc của cô ấy một lần, trực tiếp nghe cô ấy hát.

Nhưng bây giờ thì sau, cô ấy và tôi chỉ cách nhau một thước, tôi lại không đi được.

Haizzz, có vé không quá mắc, chỉ tầm hai mươi mốt triệu nhưng tôi cũng không thể xếp hàng đoạt được, còn nhiều tiền hơn nữa thì tôi không thể mua nổi!”

Phương Phi nói đầy thất vọng.

Khải Minh lại cảm bánh bao hấp lên và bỏ vào miệng, nói: “Chuyện này dễ xử lý, tôi đã có cách, tôi sẽ tặng cô một tấm vé vào cửa!”

Cậu chọn Phương Phỉ thật sự không sai, hiện tại còn ăn bánh bao hấp của người ta.

Khải Minh có nhiều vé như vậy, không cho người khác thì thật là lãng phí.

“A? Cậu nói thật sao?”

Phương Phỉ kinh ngạc và vui mừng một trận, chẳng qua lại thất vọng, nói: “Khải minh, cậu nói đùa với tôi hay sao, vé vào cửa làm sao lại có được dễ dàng như vậy chứ”

“Thật sự!”

Khải Minh vừa nói vừa rút vé vào cửa trong túi của mình ra và đưa cho Phương Phi.

“Cho cô, đây là vị trí chính giữa gần phía trước! Vị trí này có đài cao, không cần chen chúc, chụp ảnh và vân vân, thấy rõ ràng nhất!”

nA-n Phương Phỉ câm nín nhìn trân trân và nhận lấy vé vào cửa, cô không dám tin đây là sự thật.

“Khải Minh, cái này cái này cái này, tôi không biết phải cảm ơn cậu như thế nào!”

Tay Phương Phi đều run rẩy.

Còn muốn một cái sức lực cho tiên Khải Minh, Khải Minh không muốn mà thôi.

Sau khi ăn bánh bao xong, Khải Minh khát nước, cho nên anh phải đi đến máy lọc nước bên kia để rót nước.

Lúc này, có một đám đồng nghiệp đi đến.

“Tức chết tôi, tức chết tôi! Thật sự là tức chết tôi mà”


Một cô gái tức giận đi đến, đem túi hung hăng ném ở trên mặt bàn, bộ dạng rất tức giận.


“Phó tổ trưởng Vương, cô làm sao vậy?”


Có người hỏi.


Cô gái này chính là Vương Mỹ Duyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK