Bên ngoài, người vệ sĩ nói với một cô gái chừng hai mươi tuổi.
“Được rồi, không có chỗ nào trong nhà họ Phương mà Phương San tôi không vào được.
Chị cả và chị hai không thích tôi, chẳng lẽ bây gið ngay cả ông nội cũng không thích tôi sao? Anh càng không cho tôi vào thì tôi càng phải vào xem! Anh tránh xa tôi ra!”
Phương San đẩy người vệ sĩ ra, mở tung cánh cửa, lao vào.
Phong cách trang trí bên trong của căn phòng này vô cùng sang trọng.
Nội thất đều mang phong cách cổ kính của quý tộc Châu Âu những năm 1960.
Đây được coi là căn phòng sang trọng nhất của nhà họ Phương ngoài phòng của ông nội.
Khi không có gì bất thường, Phương San luôn giống như những người khác của nhà họ Phương muốn vào xem, cô ta tự hào vì có thể sống ở đây.
Kết quả là cô ta không được phép vào.
Sauk hi xông vào.
Tô Tường Vy và Dì Hà ở bên trong đều hoảng sợ.
“Cô là ai? Nhìn cô quen quen, nhưng cô là ai chứ?”
“Tôi tên là Tô Tường Vy!”
“Tô Tường Vy? Sao tôi chưa bao giờ thấy cô ở nhà họ Phương?”
Phương San nhìn Tô Tường Vy từ trên xuống dưới.
Dì Hà không ngờ rằng Phương San sẽ đột ngột đột nhập vào phòng.
“Cô là cô ba đúng không? Cô Tường Vy được lệnh của lão gia phải sống ở đây vì cô cần phải chữa tri… “Hừm, tôi biết rồi, mặc dù tôi không biết tại sao ông nội lại để cô ta sống ở đây, nhưng chắc chắn ông nội có lý do riêng… Thôi, bà đi ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Tô Tường Vy!”
Phương San nói.
Dì Hà nhìn Tô Tường Vy, cô gật đầu với dì Hà.
Sau đó dì ấy đi ra ngoài.
Phương San vội vàng đóng cửa lại.
Cô ta nghe nói đây là căn phòng mà dì cô ta từng Phương San đang tâm trạng không tốt mà còn cô đơn lẻ bóng ở trong nhà họ Phương, cô ta nghe nói có người khác đang sống trong căn phòng này.
Chỉ là muốn đến xem xem.
Cô ta vui vẻ quay đầu lại nói: “Tôi có một chuyện muốn nhờ cô giúp.
Thôi, cô có thể cho tôi mượn phòng này một đêm được không? Cô đổi phòng cho tôi được không?”
Phương San, ý định muốn được ngủ trong phòng này từ lâu rồi.
Tô Tường Vy không biết phải trả lời như thế nào, thành thật mà nói, cô rất hy vọng rằng Khải Minh có thể đến giải cứu mình và được đi chơi cùng dì Hà, sau đó cô có thể đoàn tụ cùng với gia đình của mình.
Vì vậy, cô không có nhiều tâm trí cho con người và sự vật ở chỗ nãy.
Phương San tức giận nhìn Tô Tường Vy và sau đó là nhìn người vệ sĩ.
Bốp! Một âm thanh chói tai vang lên, một cái tát được giáng thẳng vào mặt người vệ sĩ.
“Anh dám tố cáo tôi với ông nội, anh ở đó chờ tôi!”
Nói xong, cô ta liếc nhìn Tô Tường Vy, tức giận rời đi… “Phương San, cô làm sao vậy?”
Vào lúc này, ở một nơi trong nhà họ Phương, Phương Hoàng Uyên và Phương Di đi ngang qua.
Tuy nhiên, Phương San không nói mà tức giận bỏ đi.
Nhìn thấy cô ta bước ra từ phòng cũ của dì, Phương Hoàng Uyên hỏi người vệ sĩ: “Có ai đang sống Ở trong phòng của dì không?”
Vào lúc này, Tô Tường Vy không nói gì nhiều: “Ý của cô là sao, chúng ta không thể sống một căn phòng khác?”
Phương San nhéo mạnh vào eo cô.
Lúc này, vệ sĩ mở cửa bước vào.
“Cô San, chủ nhân ra lệnh đưa cô đi gặp ông ấy!”
Người vệ sĩ lạnh lùng nói.
“Anhl”
“CóiI”
“AI vậy?”
“Lão gia đã ra lệnh, không được nói cho người ngoài biết, xin đừng làm khó tôi nữa!”
Người vệ sĩ nói.
Phương Hoàng Uyên hít một hơi thật sâu, nhìn căn phòng của dì trước đây, khẽ cau mày.
Những ngày gần đây dường như ông nội có điều gì đó muốn giấu mọi người.
Sau khi điều tra ra chuyện của dì, mới điều tra được một nửa thì cô ấy liền tự ra lệnh cho mình không điều tra nữa.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, Phương Hoàng Uyên vốn ghét kiểu nửa vời như thế này.
Vì vậy ngày hôm này, cô ấy vốn dĩ muốn xem trong phòng của dì để tìm ra nhiều manh mối hữu ích.
Nhưng căn phòng này của dì không bao giờ cho người khác được bước vào.
Nhưng tại sao ông nội lại cho một ai đó sống trong căn phòng không được phép một ai được bước vào chứ? “Hoàng Uyên, chúng ta lẻn vào xem một chút được không?”
Phương Di không khỏi tò mò nói.
“Đừng lộn xộn, chúng ta về trước đi, sắp tới là tiệc sinh nhật của ông nội, chị không muốn làm cho ông nội tức giận!”
Phương Hoàng Uyên dù còn tò mò nhưng vẫn rời đi.
Hai ngày sau.
Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi nói với một người đàn ông trẻ tên Tiểu Trần.
“cảm ơn giám đốc Lý để tâm, tôi hiểu rồi.”
“Ngoài ra nhóm đầu bếp đến từ Huế sẽ nấu một bữa ăn tối.
Nhóm người nổi tiếng đó thật sự rất khó phục vụ.
Đánh bài giải trí đến muộn, cậu cho từng người môt ăn tối.”
“Không vấn đề gì!”
Người thanh niên này tên là Khải Minh.
Phương Di ơi là Phương Di, biện pháp quả thực quá phổ biến.
Khải Minh, Thiên Tâm và Địa Hổ và một vài người trong số họ đã trộn lẫn vào những người này một cách nhuần nhuyễn từ hai ngayyf trước.
Bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Phương phù hợp với thông lệ như hàng năm.
Cần phải mời các đầu bếp nổi tiếng ở từng địa phương, cũng như các sao nữ nổi tiếng trên cả nước và một đội ngũ phục vụ lịch sự.
Sự kênh kiệu tự nhiên chưa từng có.
vì vậy, trong chuyến đi này, Khải Minh và toàn bộ đoàn của họ gồm rất nhiều người.
Bữa tôi nhanh chóng được chuẩn bị trong bếp.
Nghệ Ân, bên trong một khách sạn lớn.
“Tiểu Trần, mua hết những thứ cần mua chưa? Lát nữa để tôi đặt mua lại.
Tối nay chúng ta chuẩn bị hành động, chúng ta cần phải có đầy đủ tư liệu.
Nếu bỏ lỡ cơ hội vào ngày mai thì mọi công sức của chúng ta đều bỏ uổng!”
Sauk hi nói chuyện với giám đốc Lý, Khải Minh dùng bữa tối và đi tặng đồ cho những người có tên tuổi nổi tiếng đó.
Bên trong, bảy tám sao nữ, chia thành hai bàn, bọn họ đang chơi mạt chược.
“Bữa tối của ngài!”
Khải Minh nói.
Những ngôi sao nữ bên trong Khải Minh đều đã nhìn thấy tất cả bọn họ trên TV.
“Ù! Thằng em trai ngon nghẻ này ở đâu ra vậy? Thật đẹp trai, qua cho chị sð một cái!”
“Ha ha, cô đùa quá vui vẻ rồi, cẩn thận hù chết đứa nhỏ này!”
Một sao nữ khác nói đùa.
Nhưng bây giờ vì tình hình chug, Khải Minh liền phải kiểm nén lại.
Một sự mất mát ngu ngốc.
“Tại sao? Tôi cũng đâu có ăn thịt anh ta đâu! Ha ha!”
Khi chơi mạt chược, người thắng đương nhiên vui vẻ, còn người thua đương nhiên sẽ mất kiên nhẫn.
Và khi Khải Minh đưa bữa tối cho một nữ ca sĩ.
Cô ta không thèm để ý, trực tiếp hất đồ ăn đêm xuống đất, làm bắn dầu lên bắp chân.
“Này? Anh đang làm cái quái gì vậy?”
Cô ta hét thẳng vào mặt Khải Minh.
Cô ta trực tiếp hét vào mặt Khải Minh.
Tê liệt, thật muốn buộc chặt cô ta lại! Nhìn thấy phẩm hạnh của nữ ca sĩ này, Khải Minh cảm thấy tức giận.
Sau đó, Khải Minh bưng bữa tối về và bước vào một căn phòng khác.
“Được rồi, đặt nó ở đây cho chúng tôi là được rồi! Cảm ơn nhiều!”
Trong phòng này chỉ có hai người, nhân viên phục vụ của nhóm sao nữ bên kia.
Họ đều là những cô bé trạc tuổi nhau.
Lúc này, cả hai đang mải mê soi gương để tẩy trang.
Vì vậy, họ chỉ sang một bên và nói Khải Minh đặt ở đó.
Nhưng Khải Minh đã đứng đó và nhìn chằm chằm vào một trong những cô gái rất lâu trước khi nhận ta được cô gái ây.
Chết tiệt! Không phải trùng hợp như vậy chứ? Khải Minh ngạc nhiên.