Mục lục
Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu chủ sớm đã rời khỏi Bắc Giang, có lẽ đã tới đảo rồi”

Một tên thuộc hạ bẩm báo nói.

“Cậu chủ Hồn Điện?”

Khải Đức Hải hoài nghỉ h Hồn Điện?”

Ba, gì mà cậu chủ “Ha ha, chờ tới đó con sẽ biết”

Khái Định lắc đầu cười khổ rồi nói.

Tiếp theo ông đó ngẩng đầu nhìn về phía ở ngoài sảnh chính: “Mới nhắc mà đã tới rồi”

Tiếng nói vừa dứt mọi người đều sôi nổi ngấng đầu hướng ra ngoài cửa nhìn.

Chỉ nhìn thấy phía trên quảng trường, một người trẻ tuổi mặc một bộ đồ tây màu đen đi tới.

“Cậu chủ.”

Mà mọi người bên cạnh cửa giờ phút này đều vô cùng cung kính khom lưng chào.

“Khải Minh”

Khải Đức Hải thấy thế khóe miệng không khỏi run rẩy một chút, rồi đứng lên.

“Khải Minh”

Chị gái Khải Lam lại càng kích động bưng chặt miệng, Tất cả người nhà họ Khải đều vô cùng vui sướng nhìn về phía Khải Minh.

“Ba mẹ, chị, một năm rồi, cuối cùng cũng đã trở về Khái Minh đi đến bên cạnh ba mình, cậu cứ thế mà quỳ xuống.

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.

Một năm qua, mẹ cho rắng con… Cho rằng con…”


Dương Ngọc.

Bình khó nén được nước mắt mà khóc oà lên.

“Tốt lắm.

Con trai tôi có tiền đồ, trưởng thành mà cũng khoẻ mạnh.

Tốt lắm rồi, tốt lắm rồi”

Khải Đức Hải cũng khóc.

Khải Minh lau nước mắt giúp ba mẹ và chị mình Sau đó Khải Minh nhìn về phía Khải Đường Dương nói: “Ông, cuối cùng cháu cũng đã không làm ông thất vọng”

“Rất tốt.

Khải Minh, ông thấy hơi thở của cháu.

so với ngày xưa đã mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.

Cháu có thiên phú bẩm sinh, so với ông cháu có nhiều ưu ái hơn.”

Nói xong, Khải Đường Dương nhìn về phía Vũ Trường Không rồi nói: “Một năm trước, bọn chuột nhất này đồn cháu đến bước đường cùng.

Hôm nay Khải Minh, cháu có thù báo thù, có oán báo oán, mạnh mẽ giải quyết lão già này cho ông”

Khải Đường Dường cười nói.

“Được, mối thù ngày xưa, hôm nay cũng nên kết thúc rồi”

Khải Minh lau khô nước mắt, đứng lên nhìn về phía Vũ Trường Không “Khải Minh.

Nói như vậy, đứa con trai thứ ba Trường Duyệt của tôi là bị cậu bắt đi sao?”

Vũ Trường Không nghiến răng nghiến lợi nói “Đúng vậy.

Anh ta bị tôi ném vào trong hang núi, bị muỗi độc ăn sống sờ sờ, không còn tro cốt.

Tất cả tin tức ông Không tìm được sư hẳn là rất khó”

Khải Minh nói.

“Cái gì? Khải Minh, thật hối hận ngày đó không trừ khử cậu sớm, để cho cậu hiện giờ giết chết con của tôi.



Hôm nay cho dù như thế nào, tôi nhất định sẽ giết cậu để báo thù cho hai đứa con của tôi.

Bắt cậu đền mạng”

Ầm một tiếng vang lên.

Cả người Vũ Trường Không cứ thế mà bay lên, lao về phía Khải Minh.

Nội lực của Vũ Trường Không mạnh mẽ thật sự.

phù hợp với tính cách của ông ta Nhưng cho dù có mạnh mẽ thế nào cũng chỉ là nội lực của kẻ mạnh đứng hàng thứ năm Khải Minh một năm trước sợ hãi Vũ Trường Không, sợ hãi nhà họ Mạc, nhưng hiện tại, Vũ “Trường Không thì tính là cái gì? Cũng bay lên không, Khải Minh đón một quyền Vũ Trường Không đánh ra.

Ầm.

Sau đó chỉ nhìn thấy thân hình Vũ Trường Không liên tiếp lui về phía sau.

Mãi cho đến khi phía sau lưng đã dính sát vào cột đá mới có thể ngừng lại được.

Mà cột đá cứ thế mà bị đánh gấy.

“Nội lực thật mạnh mẽ, khó trách.

Khó trách.”

Vũ Trường Không nói với vẻ mặt khó có thể tin.

Ngay lập tức, dùng hết toàn lực công kích Khải Minh.

“Ba, đây đều là ba dạy dỗ sao? Từ khi nào mà Khải Minh lại có thể lợi hại đến như vậy?”

Khải Đức Hải nói với vẻ mặt đầy kích động và kiêu ngạo.

“Ha ha, cứ xem là thế đi.

Nhưng chẳng qua, ba chỉ dạy một nửa mà thôi”

Khải Đường Dương cười khổ lắc đầu Khải Đức Hải lại vui sướng nhìn.

Khải Lam lại hô to: “Khải Minh cố lên, đánh chết lão già kia đi, đánh chết ông ta”

Khải Lam cũng vui vẻ nói.

“Tiền bối, tôi thấy hơi thở của ông giống với chú ba nhà họ Vũ – Vũ Cường Long.

Chắc ông là ở hàng ngũ tông sư?”

Giờ phút này Vũ Vệ Bình cũng có chút bị chấn động bởi trận đại chiến trước mắt.

Bởi vì Khải Minh tuổi còn trẻ, chiến đấu với Vũ Trường Không mà Vũ Trường Không cư nhiên lại đang ở thế hạ phong.

Ông ta lập tức không khỏi cung kính nhìn về phía Khải Đường Dường.

“Đúng vậy.

Ha ha, nghe ý tứ này, lão quỷ Vũ Cường Long kia, chỉ mới có mười mấy năm qua, cũng không có hoang phí thời gian, thế mà đã bước vào tông sư rồi à?”

Khải Đường Dương cũng hỏi lại “Đúng vậy”

“Ông, không phải ông nói ông cụ Vũ Đường.

Long đã qua đời rồi sao?”

Vũ Thảo Huyên vẫn chưa hết khiếp sợ giờ phút này lại hỏi câu đó.

“Nói bậy, đó chỉ là nghe đồn.

Chuyện thân phận chú ba sao có thể tùy ý đưa ra ngoài ánh sáng được.

Các người tuổi còn nhỏ, đương nhiên không thể biết đến”

Vũ Vệ Bình nghiêm khắc nói.

“Thế… Thế Khải Minh kia, cũng đã là võ sĩ nội lực sao? Hơn nữa, còn vô cùng mạnh”

Vũ Thảo Huyên mang tâm tình phức tạp mà nói ra những lời này.

Dù sao lúc trước, khi lần đầu tiền Khải Minh đi đến trước cửa nhà họ Mạc bọn họ để xin cầu cứu, lúc ấy Vũ Thảo Huyên bị thương thiếu máu đã từng do Khải Minh hiến máu để cứu mình.

Nhưng bản thân lại luôn luôn khinh thường Khải Minh, cho rằng cậu chỉ là một người bình thường.

Nhưng mà hiện giờ, cậu đã mạnh mẽ đến như vậy, lúc này không khỏi khiến trong lòng Vũ Thảo.



Huyên trở nên phức tạp.

“Không.

Đây chỉ là do ông nghỉ ngờ, ông đã quan sát cậu Khải, cậu ta hình như không phái võ sĩ nội lực.

Không biết tôi suy đoán có đúng không, tiền bối?”

Trên mặt Vũ Vệ Bình đã khó kìm nén kích động.

Khó có thể tin được, nhìn về phía Khải Đường Dương hỏi “Ha ha, thế mà thật ra lại có mắt nhìn một chút”

Khải Đường Dương tự hào cười nói “Trời ạ”

Sắc mặt Vũ Vệ Bình đột nhiên trở nên tái nhợt, sau đó lùi xuống vài bước.

May mắn được đỡ lấy.

“Ông nội, ông làm sao vậy? Thực lực Khải Minh tiến bộ thần tốc, cháu gái cũng nhận thấy rõ, đúng là võ sĩ nội lực.

Hơn nữa đã tu luyện tới vô cùng mạnh rồi”

Vũ Thảo Huyên nói.

“Không.

Vừa rồi ông không dám kết luận, mãi cho đến khi lão tiền bối khiến ông tin tưởng, cậu Khải đây… không phải võ sĩ nội lực”

“Thế thì là cái gì?”

“Tông sư”

Vũ Vệ Bình nói đến đây, hô hấp giờ phút này như muốn đình trệ, hai mắt trợn lên, toàn thân run rấy.

Tông sư, đó là cảnh giới của một loại võ cổ xưa thần bí nhất, thậm chí dòng họ lánh đời đều không thể đạt tới “Ông, ông nói cái gì? Sao có thể?”

Vũ Thảo Huyên khẽ nhếch miệng.

“Tông sư”

Vũ Vệ Bình lại lần nữa run rẩy gật đầu.

“Cậu Khải… Chính là tông sư trẻ tuổi.

Ngoại trừ người nọ, chưa từng có bao giờ:’ Vũ Vệ Bình lại nói “Ba, tông sư là gì thế? Khải Minh đã trở thành tông sư sao?”

Tuy Khải Đức Hải không biết tông sư ra sao, nhưng lại có cảm giác đó là thành tựu vô cùng khó lường được.

“ra ha, dường như Khải Minh đã bước vào hàng ngũ tông sư rồi, cho nên vừa rồi nhìn thấy thắng bé, ba đã vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì dựa theo.

ba phỏng đoán, cho dù Khải Minh có được ông trời ưu ái, nhưng cũng cần phải có thời gian mười năm đến hai mươi năm mới đúng”

Khải Đường Dương không hề dấu diếm gì nhưng mọi chuyện ông lại xem ở trong mắt “Đúng vậy chủ thượng.

Từ sau khi cậu chủ ăn Linh huyết thì tu vi cậu chủ tăng lên nhanh chóng, thuộc hạ quan sát cũng đã sắp bước vào tông sư.

Là nửa cảnh tông sư, thật sự hiếm thấy.

Xem ra quả Linh huyết có hiệu quả thật sự thần kì”

Bác Hùng ở, một bên nói.

“Không, không phải nhờ Linh huyết”

Khải Đường Dương lắc đầu.

“Từ khi Khải Minh tiến vào, tôi vẫn luôn quan sát thẳng bé.

Linh huyết chỉ có thể trợ giúp người ta ổn định tâm tính, cũng không thể khiến cho tu vi một người tăng lên nhiều như vậy”


“Tới hiện tại, tôi dường như cũng đã hiểu ra một chút gì đó rồi”


Khải Đường Dương khế nhíu mày, “Là cái gì?”


“Giống như… là có người chôn giấu rất nhiều tiềm năng ở trong cơ thể Khải Minh.


Mà với thể chất của Khải Minh, chỉ sợ nửa năm trước, đã không phải là thân thể của một người bình thường.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK