"Không sai!" Trần Hạo gật đầu.
"ha ha, quả nhiên là không thể nhìn bề ngoài mà phán đoán được. Không ngờ Trần tiên sinh tuổi còn trẻ lại có sức mạnh như vậy. Thật sự là đáng khâm phục!" "Chỉ là người ta thường nói khi một người có sức người mạnh hơn, thì thường độ lượng lớn hơn, cháu tôi là học viên ở huấn luyện, ngược lại,tôi Chu Bảo Khánh, không thể chăm sóc tốt được cho hắn, nhưng tất cả trách nhiệm cũng không thể chỉ trách hết trên đầu cháu của tôi vân phi được, có trách thì cháu tôi có chút làm quá không biết điều,ha ha! " Chu Bảo Khánh cười.
Một bên vẫy tay một cái.
Chu Vân Phi vừa thấy, lập tức từ dưới đất đứng dậy, chạy tới phía sau Chu Bảo Khánh.
"Chú, nếu chú không tới nữa, cháu liền bị cái này..." Chu Vân Phi vội vàng sợ hãi nói.
"Được rồi, không nói lung tung, mọi chuyện đều có chú!" Chu Bảo Khánh vỗ vỗ vai Chu Vân Phi. (ôi sợ quá cơ ) Đồng thời, hắn nháy mắt với Chu Vân Phi, biểu thị chuẩn bị xem chương trình! Mà Chu Vân Phi hiển nhiên rất ý thức được tính cách của chú mình.
Hắn đã bị sỉ nhục, làm sao chú của hắn bằng lòng được.
Và bây giờ, người chú đã dùng lời nói trước hết khiến cho đám người tên Trần Hạo không nói nên lời, sau khi bọn họ không còn gì để nói, người chú nhân cơ hội đó đã dùng sự trợ giúp của Long Tổ để loại bỏ những người này.
Haha, đây không phải là lần đầu tiên chú hắn sử dụng thói quen này.
Chu Vân Phi lúc này mới khẽ gật đầu, giễu cợt nhìn Trần Hạo cung đám người.
Chu Bảo Khánh nếu không có chuyện gì thì nhìn Trần Hạo nói tiếp: "Trần tiên sinh, ngươi xem, trong lần phân tích cuối cùng, chính là mười mấy tên này ức hiếp một người huynh đệ ngươi, nhưng bây giờ thì sao.
Ngươi đã phế bỏ hết các tài năng, thiên phú là tương tai của Long Tổ. Sau này bọn họ đều sẽ là trụ cột của Long Tổ, vì lòng ích kỷ của ngươi, ngươi đã hủy bỏ toàn bộ hy vọng của Long Tổ trong kỳ vọng ở chúng nó, ngươi không nghĩ là quá đáng sao? " Chu Bảo Khánh đứng ở góc độ riêng mà mượn mũ lớn của Long Tổ.
Và Vân Hạo Thiên đã sớm ngờ tới Chu Bảo Khánh từ lâu.
ông hiện tại muốn phản bác, nhưng lại không thể phản bác một chút nào, quả thực nghĩ lại, Trần tiên sinh quả thực quá tàn nhẫn.
Nếu sợ thì Chu Bảo Khánh tiếp tục mang Long Tổ ra để nói.
Châm ngòi ly gián! Vân Hạo Thiên một mặt sốt ruột.
"Hơn nữa, Trần tiên sinh, căn cứ Long Tổ của chúng tôi,điều tự nhiên luôn có yêu cầu và quy tắc của căn cứ Long Tổ, làm nhục huynh đệ,hoàn toàn có thể tới chuyên môn để xử lý, người tới cacnw cứ Long Tổ lại động thủ vì việc nhặt này,có phải là căn bản đem căn cứ Long Tổ bỏ ngoài mắt? " Chu Bảo Khánh tiếp tục nổi lên.
"Đúng vậy, thúc thúc nói đúng, ngươi đặt toàn bộ căn cứ Long Tổ ở đâu?ngươi Coi nơi này là chỗ nào, ngươi muốn động thủ liền động thủ? Ngươi quả thực vô pháp vô thiên!" Chu Vân Phi chế nhạo, bồi thêm nhát dao.
Hắn ta nói xong thì cười đắc thắng với chú của mình.
Khóe miệng của hai người đều mang theo ý giễu cợt.
Rõ ràng là bọn hắn muốn đẩy Trần Hạo vào chỗ tuyệt vọng, liền dùng Long Tổ đuổi đi.
"Ngươi đã hại hắn!" Trước sự khó khăn về ngôn ngữ của Chu Bảo Khánh, Trần Hạo vung tay lên, hơi chỉ vào Chu Vân Phi rồi nói với Chu Bảo Khánh.
" Cái gì? Ngươi Có ý gì?" Chu Bảo Khánh khẽ nhíu mày.
"Ta đã chỉ cho hắn hai cách, trong đó có một cách để tồn tại, chính là chui vào dưới háng của huynh đệ ta. Nếu không, ta chỉ có thể giết chết hắn, để hắn chết một cách thê thảm!" Trần Hạo nhẹ giọng nói: "Và vừa rồi, hắn đã bỏ qua lời nói của ta, và ngay khi hắn có thể chui qua,thì mọi chuyện bình yên vô sự, nhưng tiếc thay hắn đã từ bỏ cơ hội sống sót này!" Trần Hạo bất lực lắc đầu.
Những lời này, Chu Vân Phi hoang mang nuốt xuống.
Còn Chu Bảo Khánh mí mắt nhảy lên kịch liệt.
"Trần tiên sinh, ngươi vừa rồi hình như không có nghe rõ ta nói phải không? Ta không phải nói ý này..." Chu Bảo Khánh trong mắt lóe lên một nét ngoan cố.
"nghe rõ hay không nghe rõ giờ đã quá muộn.
ngươi cho rằng dùng thủ đoạn lời lẽ xảo quyệt nào đó có thể trói buộc ta về mặt đạo đức sao? Thậm chí cảm thấy ngươi có đầy trí tuệ và rất thông minh?" "ha ha, đáng tiếc, người như ngươi, ta không gặp một ngàn người như ngươi, nhưng ta gặp tới tám trăm. Mà ta, Trần Hạo, có một thói quen, chính là nói được làm được, ta nói muốn giết người, chắc chắn hắn hẳn phải chết! " Trần Hạo chế nhạo.
Hiện tại, chính là Trần Hạo trực tiếp bấm lại dơ ra một ngón tay kiếm khí.
Trong khoảnh khắc, một vầng sáng vàng bao trùm.
Vút! Không gian trước mặt như bị xé toạt.
Một luồn sáng bắn ra.
trong tích tắc đâm xuyên qua cổ Chu Vân Phi.
Nó giống như một lưỡi dao.
Liền thấy Chu Vân Phi trợn mắt há hốc mồm, không bao lâu sinh ly tử biệt nằm xuống đất "Vân Phi!!" Chu Bảo Khánh trợn tròn mắt.
Toàn bộ hốc mắt lập tức đỏ bừng.
Bởi vì một kích mạnh mẽ vừa rồi, hắn căn bản không thể dừng nó được.
"Ngươi giết cháu trai của ta!!" Chu Bảo Khánh rống lên.
"Hắn chỉ vừa rồi mới phạm một chút sai lầm,mà ngươi liền giết hắn!" Chu Bảo Khánh chưa từng nghĩ người trước mặt lại tàn nhẫn như vậy.
" Lời của ta mới vừa rồi, nói rất rõ ràng, hắn rõ ràng không cần phải chết, chỉ cần chui qua, nhưng ngươi để hắn đứng lên, vậy hắn liền nhất định phải trả giá đắt!" Trần Hạo thờ ơ.
"Tên khốn kiếp, ngươi không đem toàn bộ Vô Cực Môn vào mắt sao?" Chu Bảo Khánh đau lòng.
Những người khác cũng nuốt nước bọt kinh hoàng.
"Vô Cực Môn? Ta chưa từng nghe nói!" Trần Hạo lắc đầu nở nụ cười gượng gạo.
"Đồ khốn kiếp, ta liều mạng với ngươi!" Chu Bảo Khánh lúc này tràn đầy sát ý, trực tiếp lao vào Trần Hạo...
Cùng lúc đó..
văn phòng tổng đội của căn cứ.
"Long Diệp, không ổn rồi, việc lớn xảy ra rồi!" Một giáo quan t ra quần chạy vào.
"Hả? Có gì mà gấp gáp la ỏm tỏi vậy?" Long Diệp đang luyện thư pháp, lập tức nhíu mày.
" Là nhà ăn nơi đó đánh lên!" "rốt cuộc Đây là chuyện gì, lập tức phái người đi xử lý!" Long Diệp bất lực nói.
"Không, không phải, là Chu Vân Phi cùng tân giáo huấn chính Trần tiên sinh khiêu chiến. Chu Vân Phi khiêu khích Trần tiên sinh, bị Trần tiên sinh chặt đứt đầu!" "Bây giờ, đội Chu đã bắt đầu đấu với Trần tiên sinh!" "Cái gì?" Bút lông rơi trên mặt đất.
Long Diệp vội vàng hỏi: "thật không? Trần tiên sinh kia là người phương nào?" "Là người huấn luyện chính trẻ tuổi do đội trưởng Vân Hạo Thiên mời!" "Mau dẫn ta tới xem!" Trong khi nói chuyện, Long Diệp đã đưa mọi người đến. (Long diệp là đoàn trưởng củng là Long đội) chỉ nhìn thấy toàn bộ khung cảnh, xung quanh là mọi người.
Chỉ hơi ngạc nhiên là mọi người ngừng bàn tán, khung cảnh im ắng đến rợn người.
Đội trưởng đội ba ngây ngốc đứng ở một bên, cũng không biết nhìn thấy cái gì, cả người thất thần.
có vẻ ngớ ngẩn ra.
"Đội trưởng Ba, tình huống thế nào rồi?" Long đội trưởng lạnh lùng hỏi.
"Vòng Vương ….. !" Đội trưởng thứ ba nói trống không.
“Ngươi nói cái gì?”
Long đội lại trầm giọng hỏi.
"Bên trên cảnh giới tu sĩ, cảnh giới luân xa Vương, trời ạ, hôm nay ta thật sự đã nhìn thấy mở mang kiết thức luân xa vương phẩm thật!" đội trưởng ba gần như bật khóc vì phấn khích.
" Ngươi nói cái gì? Vương Phẩm?" Long đội trưởng nghe rõ, trợn mắt ngoác mồm, cả người chấn động!!!