Lông mày Trần Bảo Đạt khẽ nhếch lên, miệng nở một nụ cười hỏi lại.
Rất nhanh, bạn học nữ kia đã đáp lại lời anh ta: “Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của Lý Minh Hạo đó.
Ha ha, tôi cũng gọi điện thoại cho Lý Thế Nam nói với anh ta một câu rồi, nhưng tiếc là anh ta không có thời gian tới, hơn nữa khách phải là Bảo Đạt mời mới đúng chứ.”
Thật ra Lý Minh Hạo là bạn học thời cấp hai của họ.
Cậu ta vốn là một người chân chất, tính tình thật thà, tuy nhiên thành tích học tập lại rất tệ, thời đi học thành tích của cậu ta lúc nào cũng ở vị trí thứ nhất từ dưới lên.
Nhà cậu ta mờ cái xưởng xi-măng, vì biết rõ con đường học tập của mình không đi đến đâu nên sau khi tốt nghiệp trung học đã về làm việc cho gia đình, không tiếp tục con đường tri thức như các bạn nữa.
Giờ phút này, ánh mắt của mọi người đồng loạt chuyển hướng, chăm chăm nhìn về phía Lý Minh Hạo.
“Mẹ nó, cậu là đồ ngốc à? Sao nãy giờ cậu không nói mọi người biết nay là sinh nhật cậu hả, hay là xấu hổ nên không dám nói?”
Trần Bảo Đạt nói.
“Đúng đó Lý Minh Hạo, hóa ra hôm nay là sinh nhật cậu.
Thảo nào Zalo gửi nhãn dán chúc mừng sinh nhật cậu, bọn mình gửi lì xì qua đó luôn nha.
Thật đúng là, sinh nhật mà không chịu nói tiếng nào.”
Những nam sinh nữ sinh khác cũng thi nhau phụ họa nói theo, không khí trong căn phòng chẳng mấy chốc mà sôi nổi hơn hẳn.
Thầy Quý khẽ cười, nói với theo câu chuyện của các cô cậu học trò: “Thời bây giờ ăn sinh nhật đúng là tiện nha, không cần chuẩn bị quà cáp rườm rà như trước nữa.
Nhớ lại thời của thầy, mỗi lần đi dự sinh nhật bạn hay người thân là phải tự tay chuẩn bị quà rồi cầm đến trao tận tay người ta.
Nhưng giờ các em đã có Zalo, tiện lợi gửi tặng quà tùy ý, đúng là hay ha.”
“Đương nhiên rồi thầy, giờ ăn sinh nhật, kết hôn, nói chung là dịp gì cũng thế thôi, chỉ cần gửi một bao lì xì là giải quyết xong hết.”
Các nữ sinh sôi nổi cười nói.
“Lý Minh Hạo, tôi gửi lì xì qua Zalo cho cậu rồi đó nha, lúc về tha hồ mà mờ lì xì nhá.”
“Được được, cảm ơn các bạn học của tôi nhiều nha.
Sinh nhật tôi tính theo ngày âm, thật không ngờ lần này lại trùng ngày với Bảo Đạt.”
Thấy các bạn học quan tâm đề ý tới mình như vậy Lý Minh Hạo thấy rất hài lòng, cậu ta không ngừng nói lời cảm ơn với những người bạn.
“Ngày hôm nay đúng là có rất nhiều sự trùng hợp nha, sinh nhật theo ngày âm của Lý Minh Hạo vô tình trùng với sinh nhật của Bảo Đạt, nhưng mọi người cũng đừng quên, thời còn học trung học vẫn có một nhân vật nữa cũng trùng ngày sinh với Trần Bảo Đạt đó?”
Lý Vân Linh thấy mọi người đua nhau gửi lì xì cho Lý Minh Hạo thì vội vàng nói với theo.
“Ai vậy? Thật sự là tôi không nhớ nổi luôn đấy.”
Các bạn học nghỉ hoặc hỏi lại.
“Hừ, đó chính là Khải Minh chứ còn ai nữa.
Hôm nay cũng là ngày sinh nhật của Khải Minh, cậu ấy và Trần Bảo Đạt sinh cùng một ngày, giờ lại thêm cả Lý Minh Hạo, vậy tính ra hôm nay chúng ta phải dự sinh nhật của ba người lận đấy.”
Lý Vân Linh từ tốn nói.
““Ô ra vậy, hóa ra hôm nay cũng là sinh nhật của Khải Minh.”
Các bạn học khác liên tục gật đầu ra vẻ họ đã biết.
Nhưng sau đó thì sao, không một ai chịu để cập đến nữa, cách hành xử của họ khác hẳn vẻ hưng phấn như vừa nãy.
“Đúng rồi Bào Đạt, nghe nói chiều nay bên thôn Liêu Xá có tổ chức một hoạt động gì đó thì phải, chúng ta cùng đi qua đó chơi đi.
Ba tôi nói các hoạt động ở đó vui lắm.”
Một nữ sinh mở miệng nói liến thoắng một hồi, như muốn đánh vỡ sự yên lặng đang bao trùm khắp căn phòng.
“Đúng vậy, thôn Liêu Xá là một nơi náo nhiệt, chúng ta cùng tới đó chơi đi.”
Những người còn lại cũng thi nhau phụ họa theo.
“Bên phía tôi thì chắc chắn không có vấn đề gì.
Hay là thế này đi, mọi người thử tổng hợp xem chúng ta có bao nhiêu cái xe, kiểm kê nhân số, đợi chiều nay thầy Thông tới chúng ta sẽ đi cùng thầy ấy.
Thử tính toán xem có đủ xe chð mọi người đi không, nếu không đủ thì thuê thêm xe vậy.”
Trần Bảo Đạt đề nghị.
Sau đó, mọi người lập tức bắt tay vào việc kiểm kê dân số.
Tính ra số xe họ có không phải là ít, nhưng đếm tới đếm lui lại thiếu một chỗ cho một người, khiến mọi người trong phòng trở nên đau đầu.
“Đúng là mệt thật, chỉ thiếu một chỗ nữa là đủ rồi.
Chỉ vì một người mà chúng ta phải bỏ tiền ra thuê hẳn một chiếc xe nữa thì cũng không đáng.”
Một nữ sinh lên tiếng.
“Khụ khụ, nếu vậy thì Khải Minh đừng đi thì hơn, dù sao cậu ấy cũng đang buôn bán, giờ chúng ta kéo cậu ấy đi khéo lại làm chậm trễ công việc của người ta.”
Một nam sinh mở miệng cười nói.
“Đúng đấy, nếu vậy thì Khải Minh không cần đi cũng được, ha ha.”
“Tôi không đi, các cậu đi là được rồi.
Thầy Quý, hôm nay em tới đây là muốn gặp thầy một chút, em muốn mời thầy đến dự tiệc sinh nhật của em, nhưng xem ra không tiện rồi.
Đợi hai ngày nữa em sẽ tới thăm thầy, giờ em có việc rồi, em xin phép đi trước.”
Khải Minh đi tới trước mặt thầy Quý, nói xong quay đầu định đi.
“Không sao đâu Khải Minh, em có việc gấp thì cứ đi trước đi.”
Thầy Quý biết đám học trò của mình nãy giờ vòng vo tam quốc chủ yếu là để châm chọc Khải Minh, ông biết cậu không ngồi nổi nữa, nên muốn tìm cho cậu một đường thoát.
Dứt lời, ông liếc mắt nhìn về phía Lý Vân Linh.
Lý Vân Linh hiểu ý, cô ấy khẽ gật đầu, chạy tới nói mấy câu với thầy Quý rồi chuẩn bị rời đi.
“Tôi khinh, mới nói trêu mấy câu mà đã đòi về rồi à? Cái gì mà hôm nay đến là vì muốn gặp thầy Quý chứ? Chẳng lẽ chúng tôi không phải là bạn học của cậu hay sao?”
Một nữ sinh bất mãn lên tiếng.
“Đúng vậy, hay là vì chúng tôi chưa kịp chuyển lì xì mừng sinh nhật cậu, nên cậu nhỏ nhen tức tối chúng tôi?”
“Khải Minh, nếu cậu nghĩ vậy thì tôi xin phép giải thích với cậu một câu.
Không phải tôi không muốn tặng lì xì cho cậu, mà là tôi không muốn kết bạn Zalo với cậu, nên không thể chuyển lì xì được, ha ha ha!”
“Con mẹ, cậu nói thâm quá đấy.”
Mọi người trong căn phòng bắt đầu cười vang lên, hầu như bọn họ đều nghĩ rằng đây là một chuyện vui.
Bởi trong suy nghĩ họ, việc khiêu khích Khải Minh chính là thú vui lớn nhất của mỗi người.
Khải Minh không nói gì, đối với cậu chuyện đánh lên mặt bọn họ theo cách trực tiếp hay gián tiếp cũng quá dễ dàng, chủ yếu là cậu không muốn dây dưa với đám người vô ý thức này, cậu khinh thường việc phải chống đối lại họ.
Cho nên cậu ưỡn thẳng lưng xoay người, kéo Lý Vân Linh cùng rời khỏi căn phòng.
Còn về phía Dương Lan Xuyên, cô ta chỉ đứng im nhìn bóng dáng Khải Minh khuất dần, lắc lắc đầu.
Nói thật từ đầu đến giờ Dương Lan Xuyên chưa từng mỡ miệng, cô ta chưa hề nói một lời nào.
Nhưng cuối cùng thì sao, cô ta không mù, suốt cả quá trình cô ta chỉ yên lặng quan sát biểu cảm của Khải Minh.
Cô ta cảm thấy biểu hiện của Khải Minh trên bàn rượu thật sự kém Trần Bảo Đạt rất nhiều.
Lúc trước cô ta đã không chọn cậu, thật sự là không sai.
“Thật là tức chết được mà, Khải Minh, cậu xem xem mấy lời bọn họ nói khó nghe đến mức nào đi, thêm cả thầy Đắc Thông đó nữa.
Trước giờ bọn họ vẫn luôn coi thường cậu, tôi đúng là ngu mà, nếu không phải tại quan hệ không tồi thì tôi đã thay cậu chửi mấy loại lắm lời nhiều chuyện ấy rồi.”
Lý Vân Linh tức tối hét lên.
“Đề ý tới đám bọn họ làm gì, cậu không cần phải tức giận vì mấy chuyện vô lý ấy đâu.”
Khải Minh đưa Lý Vân Linh về, cậu ngồi bên cạnh cô ấy khẽ nói.
Khoảng hai mươi phút sau thì hai người về tới thôn.
“Khải Minh, cậu định ăn sinh nhật ở nhà sao? Có cần tôi nấu cơm giúp không? Giờ tôi sẽ nấu mì sợi cho cậu, coi như đó là quà mừng sinh nhật cậu đi.”
Lý Vân Linh đùa vui nói.
Dường như cô ấy đang sợ sau khi nghe thấy mấy lời khó nghe của đám người kia thì lòng tự trọng của Khải Minh sẽ bị tổn thương, vì dù sao người kéo Khải Minh đi tới đó cũng chính là cô ấy mà.
Vậy nên Lý Vân Linh lại nói thêm: “Mấy lời bọn họ nói cậu đừng để trong lòng làm gì, quên càng sớm càng tốt thì hơn.
Giờ Lý Thế Nam đang chuẩn bị xông pha rồi, cùng lắm thì cậu đi theo Lý Thế Nam làm việc, tôi cũng sẽ làm bên Lý Thế Nam, như vậy chúng ta sẽ lại được ở bên nhau, giống như thời xưa vậy.”
“Đúng đấy, ba người chúng ta sẽ sống cùng nhau như lúc trước.”
Khải Minh cười cười vỗ vai Lý Vân Linh, mð miệng nói: “Nhưng năm nay tôi không muốn tổ chức sinh nhật ở nhà, chúng ta đến thôn Liêu Xá chơi đi, tôi đã đặt chỗ ở khu thắng cảnh suối nước nóng rồi.”
“Sao cơ? Khu thắng cảnh bên trong suối nước nóng á? Khải Minh, cậu không lừa tôi đấy chứ? Chẳng lẽ cậu không biết chuyện khu thắng cảnh đó đã bị người khác chiếm hết chỗ rồi sao? Hơn nữa mấy tiệm cơm trong đó cũng chẳng còn chỗ cho chúng ta ngồi đâu.”
Lý Vân Linh lại nói: “Cậu làm sao đặt được chỗ ở đó vậy?”
Nói thật thì Khải Minh cũng không biết Lê Tâm ký hợp đồng với tất cả các tiệm cơm trong đó để làm gì.
Nhưng theo dự đoán của cậu thì lần này chắc chắn sẽ không vượt quá ba mươi người đâu.
Như dù sao thì tên đó cũng có tính toán riêng của mình, nên Khải Minh cũng không muốn hỏi nhiều làm gì.
Vậy nên cậu chỉ nhìn nhìn Lý Vân Linh rồi cười nói: “Đợi lát nữa cậu sẽ biết, đi thôi, giờ đã hơn tám giờ rồi, chúng ta phải tới đó sớm sớm một chút mới được, với lại tôi còn phải tiếp mấy vị khách nữa.”
“Rốt cuộc cậu đang nói thật hay đùa vậy? Giờ chúng ta đến thôn Liêu Xá đó kiểu gì được, phải đi một đoạn dài nữa mới đến được đó đấy?”
Lý Vân Linh hỏi lại, cô ấy đang cảm thấy Khải Minh có gì đó lạ lạ.
“Đương nhiên là đi xe qua đấy rồi, xe tôi để trong ngõ, cậu đợi tôi đánh xe ra đã.
Tôi sẽ chờ cậu, chú Ngô và dì Ngô cùng đi luôn!”
Khải Minh giơ chìa khóa xe trong tay lên.
Sau đó cậu dẫn Lý Vân Linh đi vào một con ngõ nhỏ.
Vừa nhìn thấy mặt mũi chiếc xe, hai mắt Lý Vân Linh bỗng trợn trắng lên.
“Con mẹ nó, thật hay mơ vậy? Audi A6, Khải Minh, có chắc đây là xe cậu không đấy?”
Lý Vân Linh sợ cđiến ngây người, cô ấy kinh ngạc hỏi lại.
“không phải của tôi, là của công ty, còn xe của tôi, phải đợi lát nữa mới tới.”
khải Minh cười.
Cậu nhìn Lý Vân Linh ngạc nhiên đến ngây người, đứng ngốc một chỗ thì cười nói: “Cậu lên xe trước đi, tôi đi gọi chú Ngô…”