Mục lục
Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau khi chia tay Ngụy Thanh Thư ở Tây Nam, Khải Minh liền bảo anh ta theo Tả Trung Thọ đến biên cảnh Tây Nam.

Không cần theo mình nữa.

Bởi vì bây giờ nhà họ Ngụy coi như là rào cản trước mắt của mình.

Cũng là rào cản duy nhất.

Nếu nhà họ Nguy lại bại lộ, mình ở Tây Nam liên tiếp giết chết bốn người nhà họ Mạc, có lẽ đến khi đó sẽ bị nhà họ Mạc truy đuổi đến không còn chỗ ẩn thân.

Mặc dù không giết được mình, nhưng thế lực nhà họ Mạc to lớn, nếu mình muốn đối phó, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Do đó, mỗi bước đi của Khải Minh, đều không thể không suy nghĩ cẩn thận.

Sau khi sắp xếp Vĩnh Hào rời khỏi.

Khải Minh đi thẳng đến biệt thự núi Vân Đỉnh.

Trên một cành cây thô to ở núi cao, Khải Minh nằm nghiêng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chờ mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Khải Minh mới mở mắt.

Lúc này, đèn đuốc ở biệt thự núi Vân Đỉnh đã được thắp sáng bừng.

Bốp! Vứt bao vải xuống.

Khải Minh nhảy xuống từ cành cây.

Mở bao vải, lấy một chiếc áo gió liền mũ màu đen từ bên trong ra.

Khải Minh mặc áo, che giấu khuôn mặt của mình.

Sau đó đi về phía biệt thự núi Vân Đỉnh.


“Sao rồi? Người phái đi Tây Nam nói thế nào?”

Một thanh niên, nằm nghiêng trên ghế sô pha trong phòng khách.

Bên cạnh, có mấy tên đàn em đứng chắp tay.

Mà phía trước mặt, có mấy người thần sắc vội vã đang đứng.

“Vẫn chưa điều tra ra bất kỳ manh mối nào, một ngọn lửa lớn, nhà Tư Đồ tan thành mây khói, ngay cả thi thể cũng không có, càng không tìm thấy tung tích của hai cậu Mạc Thanh Mạc Thiên!”

“Đúng là khốn kiếp, người nhà họ Mạc chúng tôi huyết mạch cao quý, đám phàm phu tục tử sao có thể so sánh, thực lực của Mạc Thanh Mạc Thiên lại mạnh, là cánh tay trái tay phải của tôi, nếu họ xảy ra chuyện ở cái nơi như Tây Nam này, quả thật là nỗi nhục lớn nhất với nhà họ Mạc chúng tôi, điều tra tiếp cho tôi!”

“Vâng, cậu Mạc!”

Toàn bộ mọi người đều ra ngoài.

Cậu Mạc nhắm mắt lại: “Kim Lăng, đúng là một nơi tốt, haha, đợi đến một ngày nhà họ Mặc triệt để nuốt chửng nhà họ Khải, mình sẽ có thể lấy Kim Lăng, làm căn cứ của mình, đúng là quá hoàn hảo!”

Trong lòng Mạc Kiếm thầm nói.

Cộp…cộp…cộp! Đột nhiên lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân khẽ khàng.

Có người đang đi về bên này.

“Hửm?”

Ánh mắt một tên đàn em hơi ngưng trọng.

Sau đó mở cửa sảnh chính.

Rồi sửng sốt: “Ø2? Ông là ai?”

“Có phải Mạc Kiếm ở đây không?”

Người trước mặt, là một người mặc áo gió đen, chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài.

Hơn nữa giọng nói này, già nua mạnh mẽ.

Cho người ta một loại cảm giác quái di.

Nhưng thực ra nếu tỉ mỉ hơn sẽ có thể phát hiện, làn da người này trắng nõn, nhìn qua cũng chỉ là một người trẻ tuổi.



“Ông là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”

Mà Mạc Kiếm, vừa uống rượu vang, vừa đứng lên hỏi.

Người trước mặt, nhìn qua vô cùng bất phàm, Mạc Kiếm cũng không hề sơ suất.

“Tôi đến, là muốn cậu Mạc Kiếm theo tôi đến một nơi, cậu đi cùng tôi một chuyến!”

Người áo đen nói.

“Haha, chỉ dựa vào ông, ông biết tôi là ai không, ông dám bảo tôi đi cùng ông đến một nơi?”

Mạc Kiếm cười lạnh.

Mà mấy người đàn em của nhà họ Mạc, cũng tức giận.

Sau đó trực tiếp tung một cú đấm về phía người áo đen.

Dùng sức rất lớn.

Nhưng cảm giác cú đấm này đánh lên người áo đen, tựa như đánh trúng một ngọn núi lớn.

Cánh tay bị chấn động đến tê dại.

“Cái gì”

Mấy người đều chấn động mãnh liêt.

Mà Mạc Kiểm, mí mắt cũng khẽ nhảy dựng.

“Muốn chết!”

Mấy người đó lại lần nữa tức giận.

Lần này liều mạng hết sức, tấn công người áo đen.

Nhưng tốc độ người áo đen lại nhanh hơn.

Trực tiếp kẹp cổ hai người dẫn đầu.

Cổ tay hơi xoay chuyển.

Hai người điên cuồng phun máu tươi, cổ trực tiếp bị vặn gãy.

Đi đời nhà ma.

Sau đó lại giơ tay chém xuống, giải quyết mấy người nhà họ Mạc lao đến tấn công sạch sẽ gọn gàng.

“Hửm? Ông rốt cuộc là ai?”

Cả người Mạc Kiếm chấn động mãnh liệt, trực tiếp đứng lên.

Người này sức lực cực mạnh, thủ đoạn thành thạo khủng khiếp, trừ ba mình là Mạc Trường Không ra, Mạc Kiếm chưa từng gặp người có thực lực như vậy.

Lập tức trong lòng vô cùng hoảng sợ.

Hiển nhiên, người đứng trước mặt, là một cao thủ có thực lực không thua kém ba mình.

“Trước đừng hỏi nhiều như vậy, đi với tôi một chuyến!”

Người áo đen nói.

“Được, nếu tiền bối đã lên tiếng, vãn bối đương nhiên phải nghe theo, chẳng qua, có thể cho tôi biết tên của tiền bối, sau này cũng dễ đề cập với ba tôi, cũng tiện cho tôi biết, tiền bối là địch hay bạn?”

Ánh mắt Mạc Kiếm ngưng trọng.

“Không cần, rất nhanh anh sẽ biết!”

Lập tức, người áo đen trực tiếp ra tay.

Giữ chặt hai vai Mạc Kiếm, sau đó kéo cánh tay, liền nghe hai tiếng răng rắc vang lên giòn giã.

Kinh mạch hai tay của Mạc Kiếm, đều bị bẻ gãy.



Mạc Kiếm đau đớn hét to.

Sau đó, người áo đen lại đá đầu gối của Mạc Kiếm, xương đùi bị bẻ gãy.

“Ông… ông có biết tôi là con trai của ai không?”

Đôi mắt Mạc Kiếm đỏ ngầu, không ngờ thủ đoạn người này lại hung ác như vậy.

“Theo tôi đến một nơi!”

Người áo đen lạnh lùng nói.

Sau đó nhấc Mạc Kiếm lên như một con chó chết.

Lại chỉ vào một người đàn em khác, đang bị dọa đến câm như hến ở trong phòng: “Cậu, cõng anh ta suốt đoạn đường cho tôi! Chúng ta đi!”

Người áo đen vứt Mạc Kiếm không thể cử động cho người kia, sau đó mang theo bọn họ trực tiếp ra khỏi núi Vân Đỉnh.

Chẳng qua, lúc ra ngoài cửa, Khải Minh cố ý vô ý liếc nhìn một góc khác của biệt thự, khóe môi khẽ mỉm cười.

Sau đó đưa hai người xuống núi.

Mà đợi sau khi bóng dáng Khải Minh dẫn hai người kia biến mất.

Một góc biệt thự.

Một người mặt mũi đầy máu bò ra.

Anh ta che ngực, sắc mặt trắng bệch.

Chính là người Khải Minh đánh bị thương, khi lên núi ban nãy.

Cũng là người sống sót duy nhất.

Anh ta gian nan lấy điện thoại ra, gọi vào một số.

“Cậu ba xảy ra chuyện, mau báo cho nhị trưởng lão, nhanh chóng phái người đến, người này là cao thủ đỉnh cao, hẳn cũng là người của ẩn tộc thần bí, tuổi tác khoảng sáu mươi trở lên, ông ta bắt cậu ba đi rồi!”

Người này thông báo.

“Cái gì? Cũng là người của ẩn tộc? Cậu mau nghĩ cách, theo sát, tôi lập tức báo cho nhị trường lão!”

Người bên kia điện thoại nói xong.

Bèn vội vã đi đến một căn mật thất.

“Cậu nói gì? Kiếm nhi bị bắt đi? Người nào to gan như thế?”

Mạc Trường Không nghe vậy, hai mắt trừng lớn, tức giận không thôi.

“Không biết, nhưng đàn em của cậu ba có nói, người đó khoảng hơn sáu mươi, thực lực thậm chí không kém nhị trưởng lão, nhóm người cậu ba căn bản không phải đối thủ, bắt cậu ba, đi về phía khu vực Vân Quý!”

“Khu vực Vân Quý? Sẽ là ai đây?”

Khóe miệng Mạc Trường Không co giật nói.

“Bốp!”

Một tiếng vang phẫn nộ, Mạc Trường Không đập vỡ một cái bàn đá.

“Bất kể là ai, để tôi tra ra, tôi nhất định không tha cho kẻ đó!”

Mạc Trường Không phẫn nộ.

Đàn em kia nói: “Nhị trường lão, ngài nói xem, liệu có phải nhà họ Khải ra tay không?”

“Không đâu, thứ nhất, Khải Cận Đông trước mắt không có lá gan đó, thứ hai, cho dù có lá gan đó, cũng không có thực lực, chuyện này, e rằng có điều kỳ quặc!”


Mạc Trường Không bình tĩnh phân tích.


Sau đó ngẩng đầu: “Bây giờ, thông báo xuống dưới, lập tức rút đi những thế lực áp chế nhà họ Khải, bảo họ nhanh chóng đuổi đến khu vực Vân Quý, nhất định phải tìm ra Kiếm nhi cho tôi!”


“Kiếm nhi, con không thể xảy ra chuyện!”


Trong lòng Mạc Trường Không than thở nói…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK