Nếu không, cậu đến phía trước dừng xe lại, tôi mua cho cậu chiếc khác được không?”
Đoàn xe đang đi trên đường.
Ngọc nhỉ ngồi bên cạnh Khải Minh, mỉm cười hỏi.
“Không cần, tôi thấy cái này khá thích hợp!”
Khải Minh nhìn, cười khổ một tiếng.
Chẳng qua là.
Lúc này, Khải Minh liếc mắt nhìn về phía trước tòa nhà thương hạ, lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn về nơi đó.
Bởi vì lúc này có một thanh niên bước vào tòa nhà thương hạ.
“Tiên sinh có chuyện gì vậy?”
Ngọc nhi hỏi.
“Tôi hình như thấy một người bạn, bọn họ rất giống nhau, được rồi, đến phía trước dừng xe lại, chúng ta vào tòa nhà thương hạ!”
Ngay lập tức Khải Minh nói.
Chiếc ô tô dừng ở trung lộ.
Mà ngay cả khi con đường bị chặn, thị trấn Tháp Câu, nhìn thấy đó là một đoàn xe, liền biết đây là một nhân vật lớn, không ai dám khiêu khích, từ hai bên lái xe vòng qua.
Khải Minh mang Ngọc nhi trực tiếp đi vào tòa nhà thương hạ.
Bốp! Lúc này một chàng trai đang chọn một bộ đồ.
Bả vai đột nhiên bị ai đó vỗ vào.
Cậu ta sửng sốt, lập tức quay đầu lại.
Đầu tiên là giật mình, sau đó là vui vẻ.
“Mẹ nó!!! Lão Khải?”
“Dương Trung Quân, thật sự là cậu!”
Khải Minh cười nói.
“Lão Khải, cậu… Cậu không sao? Họ đều nói cậu gặp tai nạn sau đó mất tích.
Hóa ra là cậu đến Thiên thành! Tôi nói này, dù tôi hỏi thăm thế nào cũng không có tung tích của cậu!”
Dương Trung Quân kích động nói.
Anh ta nặng nề vỗ vai Khải Minh: “Thật vui khi thấy cậu ở đây!”
“Mà này, Dương Trung Quân, sao cậu lại tới đây?”
Sau một câu chào hỏi, Khải Minh không khỏi thắc mắc.
Khu vực này rất hỗn loạn, ngoại trừ dân bản địa, không có người bình thường nào sẽ đến đây phát triển.
“Khụ khụ, đừng nhắc tới, bây giờ tôi đang kinh doanh một doanh nghiệp lớn ở Việt nam, không có biện pháp, tôi đến đây công tác, chao ôi! Ö đây quá loạn, người đi trên đường, mười người thì có tới chín người mang vũ khí!”
Dương Trung Quân bất lực nói.
Khải Minh cười cười.
“Lão Trần cậu thì sao? Nửa năm không có tin tức của cậu, cậu vẫn luôn ở đây à? Mau để tôi xem, cậu không thiếu cái tay, cái chân nào chứ?”
Dương Trung Quân nói đùa.
Nói thế nào nhỉ, anh em gặp nhau, thân thiết các kiểu còn chưa đủ, xem ra không nói xấu nhau vài câu, chẳng phải uổng phí tình bạn trước kia à.
“Không có, bây giờ tôi vẫn là một người hoàn hảo.
Hơn nữa, tôi mới đến đây không lâu, vì một số chuyện, tôi đã mất liên lạc với mọi người nửa năm!”
Khải Minh nói.
“Này, tôi cũng nghe nói cậu rời khỏi gia tộc, nhưng mà không sao lão Khải, dù sao một năm trước, cái gì nên hưởng thụ cậu cũng hưởng thụ hết rồi, không có thì không có, đời này cũng đáng rồi.”
Dương Trung Quân lại vỗ vai Khải Minh.
Cố nhân trùng phùng, luôn có nhiều chuyện để nói.
“Dương Trung Quân.
Đây là thông tin liên lạc của tôi, đợi hai ngày sau tôi làm xong chuyện, chúng ta cùng nhau tụ tập!”
Khải Minh nói với Dương Trung Quân số điện thoại mới của mình.
“Hắc, vị này thì sao? Bạn gái của cậu à?”
Dương Trung Quân nhớ lấy, sau đó nhìn Ngọc nhị, mỉm cười nói.
Làm cho Ngọc nhi đỏ mặt.
“Sau này khi có cơ hội, tôi sẽ giải thích cho cậu!”
Khải Minh cười khổ nói.
“Được rồi, lão Khải cậu bận thì đi trước đi, tôi cũng phải đi mua một bộ đồ, ngày mai gặp một khách hàng quan trọng!”
Hai người ôm nhau, chuẩn bị rời đi.
“Hửm? Đây không phải là quản lý Dương sao? Thật trùng hợp!”
Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên.
Dương Trung Quân nhìn nghiêng, chợt mỉm cười: “Thì ra là tổng giám đốc Tần và tổng giám đốc Lý, các người cũng ở đây, thật trùng hợp!”
Rõ ràng, Dương Trung Quân đã gặp khách hàng của mình.
Khải Minh cũng ra hiệu cho Dương Trung Quân làm việc trước đi.
Chuẩn bị xoay người rời đi.
Sau khi nhìn thấy một nam một nữ, cậu đã rất ngạc nhiên.
Thì ra nam nữ này không phải ai khác.
Đó là nửa năm trước.
Khi Khải Minh đang trong hoàn cảnh nghèo túng, làm việc trên một công trường xây dựng, người đã làm nhục cậu, Tần Noãn và bạn trai của cô ta.
“Vãi.
Khải Minh?”
Vốn dĩ Tần Noãn còn đang khoanh tay, lúc này nhìn thấy Khải Minh, không khỏi nhếch mép.
“Sao? Lão Khải, cậu biết tổng giám đốc Tần và tổng giám đốc Lý, ha hả, cậu của tổng giám đốc Lý là người phụ trách một doanh nghiệp lớn ở đây, tôi đang bàn với họ về một dự án!”
Dương Trung Quân nói.
Khải Minh gật đầu nhẹ: “Quen chứ!”
“Haha.
Khải Minh, cậu đang giả vờ cái gì nha? Lại còn quen chứ, tôi Tần Noãn mà cậu có thể quên nổi sao? Mà này, không phải anh đang làm thuê ð công trường à? Làm sao có thể quên được, tôi còn trả tiền công cho anh mà? Sao? Quên à?”
Tần Noãn lập tức cười lạnh nói.
Mà Khải Minh chỉ liếc nhìn cô ta.
Kỳ thực ngay từ đầu, dựa theo miêu tả của tiểu Bàn về Tần Noãn, thì Tần Noãn không phải người như vậy, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, cô gái này đã hoàn toàn thay đổi tính cách.
“Hừ, chắc không thể ở trong nước được nữa, nên chạy đến đây.
Để tôi nói cho cậu biết, dù cậu đi đến đâu cũng vẫn như thế thôi.
Ö đây, cùng lắm là làm chó săn cho người ta!”
Tần Noãn nói.
“Giám đốc Tần, đây là anh em của tôi.
Có phải hai người đã xảy ra hiểu lầm gì không? Anh em của tôi rất tốt!”
Dương Trung Quân nhìn thấy Tần Noãn không ngừng châm chọc Khải Minh.
Ngay lập tức biện giải.
“Anh em của anh? Ô, vậy thì xin lỗi quản lý Dương, tôi nghĩ rằng việc đàm phán hợp tác của anh với cậu của chồng tôi nên chấm dứt thôi.
Dự án này coi như mất hiệu lực, anh nói được không ông xã?”
Tần Noãn kéo kéo cánh tay của bạn trai.
“Đương nhiên là được!”
“Giám đốc Tần, cô…”
Trong giây lát Dương Trung Quân không nói nên lời.
Cậu ta đã ở đây ngây người hơn một tuần, nói hủy bỏ dự án liền hủy bở? Mà ngay lúc nay.
Một nhân viên từ bên ngoài tòa nhà thương hạ bước vào.
Anh ta không khách khí hét lên: “Xe bên ngoài là của ai? Mau lái xe ra chỗ khác cho tôi, xe này là của ai? Mau lái xe ra chỗ khác.
Nếu không, tôi sẽ trực tiếp bảo người ta kéo đi! ”
Anh ta hét lên mấy lần.
Ở đây, tự nhiên không có nghi thức đối nội nào cả.
Một lời không vừa ý, liền kéo đi là phong cách ở đây.
“Của tôi! Xe của tôi đỗ đúng chỗ mà.
Có chuyện gì vậy?”
Lúc này bạn trai của Tần Noãn lạnh lùng nói.
“Có chuyện gì vậy? Nó chặn đường rồi, mau lái ra chỗ khác, nếu không tôi sẽ kéo nó đi!”
Nhân viên ngang ngược nói.
Mà bạn trai của Tần Noãn.
Một mặt ở trước mặt Tần Noãn, mặt khác không muốn mất mặt trước mặt Dương Trung Quân và Khải Minh.
Lúc này anh ta lạnh lùng nói: “Người anh em, cậu tôi tên là Ngô Cương! Biệt danh là Ngô béo!”
“Mẹ nó Ngô béo Ngô gầy cái gì, mau lái xe ra chỗ khác cho tôi!”
Nhân viên mắng mỏ.
Mà bạn trai của Tần Noãn, lúc này mới xấu hổ.
“Được, tôi cũng muốn xem, tôi đang chặn đường của ail”
Bạn trai của Tần Noãn cũng không chịu kém cạnh.
Anh ta nắm tay Tần Noãn bước ra ngoài.
“Đúng rồi, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho cậu của tôi, lại có người dám không cho tôi mặt mũi!”
“Tiên sinh, tôi mua cho cậu cái áo!”
Đúng lúc này, Ngọc nhỉ cầm áo chạy tới.
“Dương Trung Quân, không sao đâu, đừng lo lắng, đợi mấy ngày nữa, tôi sẽ liên lạc với cậu!”
Sau khi Khải Minh nói với Dương Trung Quân mấy lồi, cậu cùng Ngọc nhi bước ra ngoài…