Lâm Y Y ở bên cạnh trừng lớn mắt.
Cô ấy thật sự không ngờ cô họ cúa mình lại có thể nói ra những lời tàn độc như Vậy.
Cô có biết người đứng trước mặt cô là ai không chứ? Là một thế phiệt thực sự đấy, Là một chỗ dựa vững chắc của cả nhà họ Lâm bọn họ đẩy! Lâm Y Y có hơi hoảng sợ.
Nhưng Trần Hạo bị mắng một trận như vậy mà cũng chỉ hơi tức giận, anh đã tê.
liệt với những lời khinh bí này từ lầu rồi Lâm Hồng Hà đang muốn mắng Trần Hạo nữa để anh biết khó mà lui.
Lúc này điện thoại vang lên, bà ta bắt máy.
“Hả? Ngô Cường à, ôi chao, chẳng phải là nói lần sau cháu hẵng đến sao! Cái gì! Cháu đã đến cổng rồi ä? Được rồi được rồi, để cô ra đón cháu!”
Là Ngô Cường gọi đến, Lám Hồng Hà đã nói anh ta hôm nay không cần đến.
Nhưng không ngờ Ngô Cường vẫn đến.
Vì cái gì à, Lâm Hồng Hà nghĩ, dù sao thì bạn trai Lâm Y Y cũng đang đến rồi, mặc dù bà ta hải lòng Ngô Cường hơn, muốn để Lâm Y Y quen với Ngô Cường, hai nhà kết hợp với nhau là tốt nhất Nhưng lỡ như bạn trai Y Y còn xuất sắc, anh tuấn hơn Ngô Cường thì sao? Lỡ như bạn trai Y Y còn giàu có hơn nhà Ngô Cường thì sao? Lỡ như… Tóm lại Lâm Hồng Hà nghĩ đến rất nhiều điều lỡ như, nhưng kết quả lại không ngờ lại thành ra thế này.
Không muốn nói thêm gì nữa.
Y Y nhất định phải chia tay với Trần Hạo, lát nữa phải nói rõ với anh họ mình, ©ũng chính là ba cúa Lâm Y Y, làm loạn cái gì vậy chứ! “Wow wow wow, anh Ngô Cường đến à, chị Y Y, anh Ngô Cường cũng sẽ tham.
dự dạ tiệc du thuyền đấy, chị có thế biết thêm nhiều hơn về anh Ngô Cường?”
Bọn Tô Mi đã ném Trần Hạo sang một bên, xem anh như không khí từ lâu rồi, lúc này đang muốn tác hợp cho Ngô Cường và Lám Y Y.
Vừa hay lúc này, Ngõ Cường và Lâm Hồng Hà bước vào.
“Anh Ngô Cường, anh lại đẹp trai hơn rồi!”
Tô Mi nhìn một cái, cười ngọt ngào.
Mà Ngô Cường trước mặt, dáng dấp vừa cao vừa anh tuấn, hơn nữa tay còn đeo vòng vàng lắc bạc, vừa nhìn đã biết là cậu ấm.
“Ha, Tiểu Mi đúng là càng ngày càng biết ấn nói đấi Ngô Cường lắc lắc chiếc đồng hồ trên tay, cười nói.
Bông nhiên ánh mât khẽ chuyển động.
cuối cùng rơi trên người Lâm Y Y xinh đẹp như tiên nữ.
“Để cháu đoán xem, người này chắc là cháu gái của dì Lâm từ Kim Lãng đến, người đẹp Lâm Y Y phải không?”
Thật ra Ngô Cường đã thấy Lâm Y Y từ lâu ở đại học Giang Nam rồi, mà Lâm Y.
Y còn là một người vô cùng xinh đẹp, sao có thể không thấy được chứ.
Nói thể nào nhí, chí một cái liếc mât, một cái liếc mắt đơn thuần thôi thì Ngô Cường đã phát hiện mình yêu cô gái này mất rồi.
Xinh đẹp quá, đẹp đến mức khiến tìm người ta loạn nhịp! Cho nên nghe nói hôm nay gập mật, còn được cô Lãm cố ý tác hợp, Ngô Cường thật sự rất vui.
Nhưng sau đó lại bảo không gặp nữa.
Ngô Cường nhạy bén găng hỏi là đã xảy ra chuyên gì, càng không để anh ta đến thi anh ta càng nhất định phải đến! “Ừ, chào anh!”
Lâm Y Y lịch sự chào một tiếng, nhưng chào xong thì lập tức đến đứng bên.
cạnh Trần Hạo.
Chẳng lẽ mình không có lực hấp dẫn đến vậy à? Trong lòng Ngô Cường ảm đạm.
Sau đó ánh mắt lại dời đến Trần Hạo.
“Cậu chính là bạn trai của người đẹp Y Y à2”
Ngô Cường cười có cám giác anh ta rất hào phòng, rất lão luyện.
làm cho người ta “Chính là tôi!”
“Nói vậy thì cậu cũng là sinh viên trường đại học Giang Nam? Nhưng mà tôi chưa từng gặp cậu đấy!”
Khỏe môi Ngô Cường luôn mang theo ý cười, nhưng lại là kiểu cười khiến người ta khó chịu.
“Tôi không học ở đại học Giang Nam, tôi học ở đại học Kim Lãng!”
Nhưng mà bây giờ Trần Hạo đã tập quen rồi từ lâu rồi, cho dù người đối diện có làm cách nào để thể hiện khí chất của họ thì Trần Hạo cũng có thể mặt không đối sắc, tác phong binh tĩnh.
“Đại học Kim Lãng ả, cũng được đấy nhỉ, à mà người anh em này, nhà cậu làm gÌ vậy? Sao có thể theo đuổi được người đẹp Y Y thế?”
“Anh Ngõ Cường, để em nói cho anh, anh ta là người dưới quê, nhà mở một quầy hàng nhỏ trong thị trấn! Anh nhìn quần áo anh ta mặc mà còn không rõ nữa à?”
Tô Mi giành trả lời.
Cái gọi là mức độ cao nhất của việc xem thường một người là thế nào? Chính là rõ ràng người ta đứng trước mặt bạn, nhưng bạn lại xem anh ta như chẳng hề tồn tại.
Kiểu lời nói đâm thẳng vào tim thế này, đã là người bình thường thì sẽ không nói ra trước mặt người ta.
Nhưng bây giờ Tô Mi lại nói không hề né tránh, nghĩ cũng biết cô ta khinh.
thường Trần Hạo tới mức nào.
*À à, hóa ra là người dưới quê, có thể học ở Kim Lăng quả thực cũng không dễ dàng gì, phải rồi người anh em, nếu ớ đại học Kim Lăng có gì khó khản thì có thể nói với tôi, ba tôi quen với hiệu trưởng trường các cậu đấy, có việc gì chỉ cần một câu là giải quyết được ấy mà! vào truyện one nhé.
Nếu cậu muốn xin học bổng cũng có thể tìm tôi, ha ha, đừng nghĩ tôi ở đại học Giang Nam thì không được, đều có quan hệ cả đấy! Mà này, trước đây cậu đã xin học bổng bao giờ chưa?”
Ngô Cường thẩy Tô Mi xem nhẹ anh như vậy, trong lòng cũng đã khinh anh rồi, vì vậy nói ra những lời này cũng chẳng có bao nhiêu ý tốt.
“Đã xin học bổng liên tiếp ba năm rồi, trước đây học phí của tôi đều dựa vào.
học bổng!”
Hôm nay Trần Hạo vốn định đến để vá vào mặt cô họ cúa Lâm Y Y, nhưng giờ.
thì sao, Trần Hạo quyết định vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt Có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, Trần Hạo quá thực đã từng xin học bổng, cũng lấy nó để đóng học.
phí, đây là sự thật, không cần phải lừa người ta.
Thứ hai, Trần Hạo suy nghĩ một lúc, cho dù là giúp Lâm Y Y thì cũng không cần phải giúp đến cùng như vậy, Trần Hạo có thế nhìn ra được dường như Lâm Y Y không chỉ đơn gián là muốn mình đóng giả làm bạn trai cúa cô ấy mà còn muốn phát triển thành một mối quan hệ khác nữa.
Không phải là mình tự tâng bốc mình mà anh thực sự cảm thấy như vậy.
Mặc dù Trần Hạo rất thích những cô gái xinh đẹp, cơ bản thì chí cần nhìn thấy đẹp là sẽ thích, đây là do tính cách, nhưng Trần Hạo cũng đầu có cặn bã đến Vậy chứ.
Anh vấn luôn muốn tìm một cô gái thực sự có thể đồng điệu về tâm hồn để làm.
bạn gái mình.
Cùng bước bên nhau đến mãi về sau.
Nhưng chắc chắn không phái là Lâm Y Y, cũng bởi vì lần đầu hai người gặp.
nhau, Lâm Y Y đã đánh muốn vỡ mặt anh, chắc chỉ đồng điệu về thể xác thôi Cho nên Trần Hạo không muốn cương quyết như vậy.
Về nguyên nhân thứ ba, Trần Hạo không muốn để lộ thân phận cúa mình, loại cảm giác bị mọi người vây quanh, không biết người khác nghĩ thế nào chứ Trần Hạo thì thấy rất khó chịu.
“Đẹch, lấy học bổng để đóng học phí, còn đóng đến ba năm, mẹ ơi, đáy là nghèo tới mức nào chứ?”
“Trời má trời má, mới thấy lần đầu đấy, sao lại nghèo đến vậy, với lại da mặt dày đến đâu mà có thể khiến một người xin tài trợ học bổng đến tận ba năm vậy.
nhỉ? Nếu là em, chí cần xin học bổng một lần thôi là đã cám thấy mất mật rồi, muốn chết đi cho rồi ấy!”
Tô Mi và những cô gái kia ngạc nhiên bản tán xôn xao.
Lúc này Lâm Hồng Hà lại cảng nhíu chật mày, Y Y nó điên rồi hay sao! Tìm loại người như này làm gì vậy chứt “Ha ha, người ta hay nói con cái nhà nghèo thì biết lo liệu việc nhà từ sớm, người anh em này, điểm này cậu không tệ đấy, nhưng mà sau này nếu có thiếu tiền th tôi có thể cho cậu mượn một ít, dù sao thì tôi với Y Y cũng cùng trường với nhau, sau này mọi người đều là bạn bè cải”
Ngô Cường cười nói.
Mặc dù rất nhỏ nhưng cũng không che giấu được sự khinh thường trong lời nói.
Rõ ràng anh ta rất giỏi trong việc chơi trò giết người mà không thấy máu, mỗi một câu anh ta nói đều là những lời mỉa mai Trần Hạo trước mặt mọi người, nhưng lại không bới ra được chỗ nào sai.
‘Cũng xứng đáng là chú tịch hội sinh viên đấy, năng lực ngôn ngữ rất mạnh.
“Cảm ơn, nhưng tôi không cần đâu!”
Trần Hạo chỉ nhàn nhạt cười.
“Đừng ngại, phải rồi người anh em, cậu đến Kim Lãng học, đã đi chơi ở chỗ nào.
chưa? Đến mấy chỗ như phổ thương mại Kim Lãng dạo đi, còn có sơn trang, suối nước nóng nữa, đến Kim Lăng một chuyển mà không đi mấy chỗ đấy mở mang tí kiển thức sao mà được? Nếu không thì như này đi, lần sau cậu tìm tôi, tôi dân cậu đi một chuyến, ba tôi quen với ông chú một nhà hàng trên phố thương mại bên chỗ các cậu đấy, đi đến đẩy đi, tôi có quan hệ mà!”
“Ôi trời anh Ngô Cường, anh quên chị Y Y nhà em làm gì rồi à? Cho dù Trần Hạo muốn đi, chẳng phái đều do chị Y Y quyết hay sao!”
Tô Mi cười nói.
“Cũng đúng nhỉ, em xem, sao anh lại quên việc này được chứ, anh chỉ đang nghĩ nhà của người anh em Trần Hạo này nghèo quá, chưa đi được chồ nào cả, xem ra sau khi qua lại với người đẹp Y Y thì cậu ấy cũng đến phố thương mại Kim Lãng không ít lần nhỉ!”
“Ai da thật đáng chết mà, anh quên mất, quên mất! Ha ha ha!”
Ngô Cường vỗ đầu cười.