Không còn cách nào khác nữa, chuyện này không tìm Khải Minh thì còn có thể tìm ai đây? Vì vậy, cuối cùng ông ta vẫn cắn răng đi tới khách sạn để tìm Khải Minh.
Kết quả đi đến nửa ngày cũng không tìm được người.
Gọi điện thoại cho Khải Minh thì đầu dây bên kia báo bận.
Còn về phía Khải Minh, chính xác bây giờ là cậu đang gọi điện thoại.
“Ba, con đã có tin tức về ngọc bội.
Nơi sản xuất là từ Tây Nam, có một đoạn lịch sử dài, hơn nữa loại ngọc này rất quý hiếm.
Xem ra Nguyễn Thị Hân mà bố bảo con tìm là một tiểu thư giàu có?”
Tại một quán cà phê yên tĩnh, Khải Minh vừa uống cà phê vừa gọi điện thoại.
Điện thoại là vừa rồi bố của cậu gọi tới, hỏi xem tình hình ngọc bội điều tra đến đâu rồi.
“Đúng vậy, đương nhiên là một tiểu thư giàu có rồi!”
Ông bố nở nụ cười.
“Ba ơi, chẳng lẽ nhà của Nguyễn Thị Hân không phải nằm ở phía Đông Nam mà là ð phía Tây Nam? Ba không phải nói là bố đi lính ở khu vực Đông Nam gặp được bà ấy sao?”
Khải Minh nghỉ ngờ hỏi.
“Cái này thì ba cũng không rõ nhà của Nguyễn Thị Hân cuối cùng là nằm ð đâu.
Thậm chí họ của bà ấy là gì bố cũng không biết cho bên mới cần con đi điều tra cụ thể.
Nhanh lên đi, khi nào có kết quả thì nói cho ba biết trước tiên!”
Ông bố cười nói.
Khải Minh đang muốn hỏi xem ba mình có biết một chút sự tình gì về Tường Vy hay không bời vì Tường Vy rất có thể chính là con gái của Nguyễn Thị Hân.
Nhưng nghĩ lại thì dù có nói ra toàn bộ sự tình thì cũng chẳng giúp ích được gì nhiều cà.
Vẫn là chờ có nhiều manh mối hơn một chút rồi nói một thể sau cũng được.
Đang lúc rối rắm.
Ông bố lại nói: “Đúng rồi Khải Minh, cũng sắp đến sinh nhật con rồi thì phải? Ai, từ khi con bắt đầu học trung học, bố mẹ anh chị không có đón sinh nhật cùng con.
Vốn tính là năm nay khi con học xong và trở về nhà thì cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ lại và tổ chức cho con một bữa tiệc sinh nhật.”
“Nhưng mà chị của con lại đi Bắc Phi, qua mấy ngày nữa ba cũng phải qua đó, chắc năm nay không thể tổ chức sinh nhật cho con được rồi!”
Ông bố xin lỗi.
Khải Minh cười nói: “Không có gì đâu ba, con bây giờ đang ở huyện Bình An, sau khi xử lý xong những chuyện này thì con sẽ về quê ngoại vài ngày.
Còn có vợ chồng bác Ngô đây, yên tâm đi ba, sinh nhật mỗi năm của con đều không có một mình đâu!”
“Vậy thì tốt rồi, lần sinh nhật này là lần sinh nhật tôi là Phú nhị đại gia Chương 262: Phỏng vân đầu tiên sau khi con kết thúc việc học tập.
Phải làm cho sôi động một tí, nhưng mà đừng có giống như sinh nhật năm đó của chị con.
Năm đó, khi chị con tổ chức sinh nhật đã mua hẳn một hòn đảo ở Thái Bình Dương và mời hết giới nhà giàu đến dự, như vậy là quá phô trương! Con cố gắng đừng có phô trương giống như vậy, nhưng cũng không cần phải keo kiệt quá là được!”
Ông bố dặn dò.
“Con đã biết, những thứ này ba không cần phải để ý đến đâu!”
Sau đó hai ba con trò chuyện một chút chuyện gần đây của xí nghiệp xong thì Khải Minh mới cúp điện thoại.
Nhìn đống tin nhắn, là mấy cuộc gọi nhỡ của Huỳnh Tấn Phát.
Khải Minh cũng không có ý định gọi lại.
Chuyện của Huỳnh Tấn Phát, cậu sẽ không nhúng tay, nên dừng ở đây thôi! Bằng không thì tiệc sinh nhật của cậu kiểu gì cũng phải mời nhà ông ta.
Lúc này, có một người đi tới quán cà phê.
Là một người trung niên mặc quần áo đồ vest.
Người này cầm một lá thư, đưa cho Khải Minh một cách kính trọng.
“Cậu Khải, đây chính là thư đề cử nhận chức của cậu, tôi đã viết xong cho cậu.
Sau này cậu có thể trực tiếp vào việc quản lý Tập đoàn Mộng Thiên.
Người đàn ông này không dám ngồi xuống mà chỉ đứng ở bên cạnh.
“Được rồi, làm phiền ông rồi.
À đúng, chuyện này ngoài không ra không được phép tiết lộ cho người khác!”
Khải Minh bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm.
“Tôi đã biết, tôi đã biết!”
Khải Minh đã nhờ một giám đốc điều hành cấp cao giúp đỡ làm tờ giấy nhận chức này.
Lần trước khi nói chuyện cùng với Lý Thế Nam, Khải Minh biết được tình hình bên trong của Tập đoàn Mông Thiên rất hỗn loạn.
Cho nên Khải Minh dự định là mấy ngày hôm nay sẽ đi vào bên trong để xem xét tình hình.
Dù sao Khải Minh cũng biết được, nếu dùng thân phận cậu Khải đi điều tra thì sẽ không điều tra được ra thứ gì cả.
Tóm lại là rất khó khăn.
Mà Lý Chấn Quốc đang di chuyền qua lại giữa Kim Lăng với huyện Bình An, ngoài ra ông ta còn phải phụ trách chuyện của khối ngọc bội.
Khải Minh cũng không muốn làm phiền ông ta nữa.
Đến cùng có phải hỗn loạn giống như Lý Tiếu nói hay không thì bản thân Khải Minh nhìn một chút là biết được.
Cho nên mới có một màn này.
Phần lớn nhân viên buôn bán của tập đoàn Hoàn Kim ở lại núi Ba Vì để phát triển hạng mục khai phá, căn cứ vào nguyên tắc đầu tư tại huyện Bình An.
Cho nên phần lớn bộ phận nhân viên quản lý cấp của của tập đoàn Hoàn Kim đều bị tập đoàn Mộng Thiên chiếm đoạt, tuyển dụng vào.
Nhưng lại không đề ý đến quan hệ đi cửa sau.
Tấm màn đen tự nhiên xuất hiện rất nhiều.
Giữa trưa, Khải Minh tùy tiện tìm một chỗ để ăn cơm.
Sau khi Khải Minh trở về và thay một bộ đồ vest nhỏ cùng với giày da.
Cậu cầm thư để cử đi tới nơi phỏng vấn tuyển dụng của tập đoàn Mộng Thiên.
“Cho tôi hỏi, địa điểm phỏng vấn của bộ phận đầu tư có phải ở tầng 26 không?”
Vừa mới đi vào, Khải Minh nhìn thấy được một cô gái ôm một đống văn kiện từ trong thang máy đi ra nên tiến lên hỏi.
“Ừm, đúng vậy, anh là người tới phỏng vấn sao? Nơi phỏng vấn chính là ở tầng hai mươi sáu!”
Cô gái nhìn thấy tuổi tác của người thanh niên trước mặt này không chêch lệch với cô là bao, xem ra là mới từ trường đại học đi ra, trên mặt còn chưa mất đi sự ngây ngô nơi trường học.
“Cảm ơn cô!”
Khải Minh nở nụ cười.
“Không có gì….
A”
Cô gái nhiệt tình chào hỏi, đống văn kiện ôm trong ngực không cần thận rơi trên mặt đất.
Khải Minh lập tức ngồi xổm xuống nhặt giúp cô đống văn kiện lên.
“Anh cũng là thực tập sinh từ đại học tới sao?”
Cô gái một bên nhặt một bên cười trò chuyện với Khải Minh.
“Đúng vậy, cô đến đây bao lâu rồi?”
Khải Minh hỏi.
“Tôi mới tới đây bảy ngày, cũng chưa quen thuộc nơi này mấy, hì hì, tôi cũng là nhân viên bộ phận đầu tư.
Chúc anh có một buổi phỏng vấn thuận lợi, sau này chúng ta có thể sẽ là đồng nghiệp của nhau! Tôi tên là Phương Phi!”
Phương Phi cười cười.
“Tôi tên là Khải Minh!”
“Cám ơn anh, thang máy của anh tới rồi, chúc anh có một buổi phỏng vấn thuận lợi!”
Phương Phỉ cười ngọt ngào, làm một cái tư thế chiến thắng với Khải Minh.
Khải Minh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cậu đi vào trong thang máy.
Cô gái này dáng dấp rất xinh đẹp, hơn nữa lúc cười còn làm cho người đối diện có cảm giác thật ngọt ngào.
Thật trắng trẻo và tỉnh khôi! Khải Minh cảm thấy thật thú vị.
Sau khi vào trong thang máy Rất nhanh nó dừng lại ở tầng năm.
Một cô gái rất xinh mặc đồng phục màu đen đi Vào trong.
Tuổi tác không chênh lệch với Khải Minh là bao.
Khải Minh đây, cậu là người tới đây phỏng vấn nên gặp ai cũng muốn chào hỏi một chút.
Cậu gật đầu cười nhẹ với cô gái.
Nhưng mà cô gái lạnh lùng lườm Khải Minh một cái, cũng không có trả lời, sau đó tựa người vào trong thang máy nghịch điện thoại di động.
Không bao lâu sau, cô gái nhìn cái nút của thang máy một chút.
Sau đó cô mới quay sang hỏi Khải Minh: “Anh là người mới tới của bộ phận đầu tư chúng tôi?”
Âm thanh rất nhạt.
“Không phải, tôi là người tới phỏng vấn!”
Khải Minh cười nói: “Còn chưa có tới ứng tuyển đây!”
“Ha ha, còn ứng tuyển, anh rất tự tin đi, nhưng mà có vẻ anh đã tốn công đi một chuyến đến đây rồi!”
Cô gái lườm Khải Minh một cái.
“A? Tại sao vậy? Tôi còn chưa bắt đầu mà?”
Khải Minh nghỉ ngờ.
“Chờ anh lên trên đấy anh sẽ biết.
Anh thực sự không may mắn, bộ phận đầu tư chúng tôi lần này chỉ tuyển thêm hai người, một nam và một nữ, cho nên anh chắc chắn sẽ không nằm trong canh sách rồi!”
Cô gái lại nói Khải Minh thầm nghĩ, chính mình hôm nay ăn mặc rất tốt, bản thân cũng rất có khí chất, tại sao lại bảo là đến đây để đùa”
? Rất nhanh, tầng hai mươi sáu: đã tới.
Chờ đến lúc vào trong sảnh phỏng vấn Khải Minh mới phát hiện dược lý do tại sao cô gái kia nói như vậy…