“Kim Lăng còn có loại biệt thự này sao? Vương Văn, sao trước kia tớ chưa từng nghe nói?”
Hầu Hiểu Hà kinh ngạc hỏi.
“Không biết sẽ có giá bao nhiêu, nhưng chắc chắn không chỉ là trăm tỷ.”
Vương Văn cũng gật đầu: “Tớ cũng mới thấy lần đầu.
Nhưng hình như tớ từng nghe nói tới biệt thự trên mây ở Kim Lăng rồi, nghe bảo giá trị gần 350 tỷ lận!”
“350 tỷ?”
Hầu Hiểu Hà cắn môi: “Thế thì phải giàu biết nhường nào chứ”
“Đây là biệt thự trên mây Kim Lăng, mọi người cũng thấy rồi đấy, thực tế mục đích của bữa tiệc lần này chính là nó.
Huyện Hồng chúng ta non xanh nước biếc, tập đoàn chúng tôi dự kiến xây dựng một khu biệt thự trên mây ở huyện Hồng”
Tổng giám đốc Quách nói.
Nghe vậy, mọi người đều ồ lên: “Nếu huyện Hồng cũng có biệt thự trên mây đồ sộ như thế này thì thật sự rất lợi hại!”
Tổng giám đốc Quách cười nói: “Nói ra cũng xấu hổ, thực tế chúng tôi dự định quay lại cảnh đồ sộ của biệt thự trên mây Kim Lăng để mọi người xem, nhưng tiếc rằng nơi đó không thể tự tiện đến gần nên chúng tôi chỉ có thể chọn mấy góc độ chụp lại, mọi người có thể xem thử”
Tổng giám đốc Quách cũng là cao thủ marketing.
Đầu tiên, loại biệt thự này chỉ có nhà giàu mới mua nổi, con đường tuyên truyền mạnh mẽ nhất cũng chính là đám cậu ấm nhà giàu.
Họ truyền miệng với nhau thì chắc chắn sẽ mang lại độ nổi tiếng cho dự án biệt thự trên mây huyện Hồng.
Đây cũng là mục đích của tổng giám đốc Quách.
“Thanh niên này là ai?”
“Còn phải hỏi sao? Phô trương thế này thì chắc chắn là chủ nhân biệt thự.”
“Chậc chậc, đây mới là cuộc đồi, cuộc đời phải sống thế này, thật hâm mộ.”
Mọi người nhao nhao khen ngợi.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, tổng giám đốc Quách rất hài lòng, sau đó mở tấm ảnh chụp chính diện.
Từ nơi này nhìn lên có thể thấy một cầu thang rất dài dẫn tới tầng mây, hơn nữa điều khiến người khác giật mình là bức ảnh này có chụp cả người, dưới chân núi toàn là siêu xe, từng nhóm vệ sĩ áo đen khoanh tay đứng hai bên, cảnh tượng này chỉ xuất hiện trong phim ảnh, khi có danh gia vọng tộc xuất hiện mà thôi.
Hầu Hiểu Hà rất thích biệt thự trên mây này, cho nên quan sát kỹ người trong ảnh.
Vệ sĩ áo đen ở hai bên đều cung kính đưa mắt nhìn người thanh niên đang chậm rãi bước đi trên cầu thang.
Tiếc rằng gì góc chụp nên chỉ thấy bóng lưng của người thanh niên.
Rất rõ ràng đây là tấm ảnh mà lúc trước tổng giám đốc Quách đã chụp lúc đến dự tiệc sinh nhật của Linh Nhi.
Hầu Hiểu Hà nhìn chăm chú một lát, không khỏi sửng sốt.
Vương Văn kéo tay Hầu Hiểu Hà: “Hiểu Hà Hiểu Hà, cậu mau nhìn mà xem, cậu công tử nhà giàu kia sao trông bóng lưng giống Khải Minh thế nhỉ? Cậu có thấy không?”
“Hả, sao có thể là cậu ta! Cùng lắm là hơi giống mà thôi, Khải Minh sao có khả năng mua được biệt thự đắt như thế.”
Hầu Hiểu Hà nói.
Thật ra Hầu Hiểu Hà còn chưa chuẩn bị tâm lý, nếu người này thật sự là Khải Minh thì chắc mình sẽ đi chết luôn, nhưng tiếc là không có chuyện đó.
“Lúc nãy còn ở đây mà, cậu ta đi đâu rồi?”
“Hừ, tớ biết rồi, chắc chắn Khải Minh ở đây thấy ngột ngạt, cho nên mới trốn ra ngoài.
Suy cho cùng thì vẫn là vì sợ hãi thôi!”
Hầu Hiểu Hà như tìm được lý do, khinh thường nói.
Vương Văn bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô rất muốn gọi điện thoại hỏi Khải Minh đi đâu, nhưng thấy sắc mặt tái mét của Khải Minh, cô lại không dám.
Mà bên Khải Minh, khi tổng giám đốc Quách nhắc đến biệt thự trên mây Kim Lăng, Khải Minh đã biết tổng giám đốc Quách tổ chức bữa tiệc này làm gì, cho nên Khải Minh trực tiếp rời đi, lỡ bị người khác phát hiện thì sẽ rất xấu hổ, nhất là trước mặt Hầu Hiểu Hà.
Dù gì cậu cũng chỉ nể mặt Vương Văn nên mới lại đây, nhưng cậu vẫn còn chuyện phải làm nên không thể ở lâu, quyết định về phòng mình.
“Không phải, tớ thấy thật sự rất giống, để tớ đi hỏi Khải Minh”
Vương Văn lại rất kích động, lập tức quay sang nhìn Khải Minh, Hầu Hiểu Hà cũng vậy, sau đó cả hai đều cả kinh: “Ủa? Khải Minh đâu?”
Lúc này, Khải Minh nhận được điện thoại của cấp dưới: “Cậu Khải, chúng tôi sai rồi, chúng tôi vốn đã điều tra được tung tích của người hầu nên vội vã chạy đến nơi, nhưng cuối cùng… Cuối cùng người hầu kia lại bị đón đi trước.”
Khải Minh không ngờ mình đã cần thận hết sức rồi mà vẫn bị người khác giành trước một bước.
“Đó là ai?”
Khải Minh hỏi.
“Tôi đã biết, tôi sẽ nhanh chóng tăng số người.
Các anh cũng mau đi điều tra đi”
Khải Minh nhức đầu cúp máy.
Không hiểu sao tìm một người thôi mà cũng phiền phức đến thế.
“Khải Minh?”
Ngay khi Khải Minh đang định lên lầu thì một giọng nữ đằng sau gọi lại, Khải Minh quay đầu, cũng rất bất ngờ, bởi vì bỗng có rất nhiều vệ sĩ mặc đồ đen, đeo kính râm, khí thế siêu phàm xuất hiện trong đại sảnh khách sạn, ít ra cũng phải hơn ba mươi người, bên trong là hai nữ sinh, đó chính là Phương Bảo Nhi và Phương Di.
“Chúng tôi còn đang điều tra, nhưng đã xác nhận trừ chúng ta vẫn còn một nhóm người khác đang tìm người hầu cùng một lúc.”
“Là các cậu à”
Khải Minh cười nói.
Nếu cậu nhớ không nhầm thì đây là lần thứ hai cậu thấy Phương Bảo Nhi xuất hiện một cách hào nhoáng như thế này.
Khải Minh không khỏi nghĩ nhiều, bình thường Phương Bảo Nhi và Phương Di đều rất chăm học, không cúp một tiết nào, sao hôm nay lại xuất hiện ở huyện Hồng như thế này? Sau đó Khải Minh nhanh chóng hiểu được, Phương Bảo Nhi và Phương Di vốn là người nhà họ Phương, Phương Mộng Hân cũng thế.
Người đi tìm bà hầu gái cũ của Phương Mộng Hân chắc hẳn chính là họ.
“Không ngờ lại gặp cậu ở đây.
Cậu tới huyện Hồng làm gì?“ Phương Di khó hiểu hỏi, sau đó nhíu mày nhìn thoáng qua Phương Bảo Nhi, đồng thời quay sang quan sát Khải Minh.
Bị ánh mắt của hai nữ sinh nhìn chằm chằm, Khải Minh không khỏi sợ hãi, chẳng lẽ mình đã lộ tẩy? không thể nào!