Mục lục
Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vasterel and Hai Yen "Làm sao có thể?" Đoạn Phi sửng sốt.

"Ta nói, trước mắt ra đây chỉ là đồ chơi.

Những người này giống như búp bê đứng ở trước mặt ta! Ngươi không nên hấp tấp mà làm tổn thương bạn của ta.

Ngươi đang tự tìm cái chết!" Trần Hạo cười nhạt.

"Ta không tin, ngươi sẽ lợi hại như vậy, cùng nhau tiến lên, giết hắn!" Đoạn Phi nghiến răng căm hận, hắn cũng là ngang hàng, sao lại mạnh như vậy! Hiện tại, hàng chục vệ sĩ cũng có điềm báo nguy hiểm, loại nguy hiểm này khiến bọn họ tiến vào động thủ, trên người nổi khắp gai, tưởng chừng tính mạng sẽ chết bất cứ lúc nào.

Khao khát sự sống cũng khiến những vệ sĩ này tràn đầy sát khí.

Bọn họ thấy vậy liền rút dao găm ở thắt lưng ra đâm Trần Hạo.

"phế vật!" Chẳng qua, Trần Hạo vung tay lên một cái, mười mấy người đã bị Chân Khí đánh tới, máu phun ra, trực tiếp bay ra ngoài, đập nát toàn bộ sân.

Còn lại chục người giật mình.

Sợ hãi và vội vàng dừng lại.


"đại ca!" Edit: Vasterel and Hai Yen Người đàn ông trung niên trước đó trực tiếp rơi xuống đất với con dao găm trên tay.

Vội vàng.

Ngay khi con dao găm của anh ta rơi xuống, hàng chục người khác cũng ném dao xuống đất.

Còn Trần Hạo thì chỉ là hai tay cõng trên lưng, hiện tại cũng không làm gì được.

"Lui lại, toàn bộ lui lại!" Người đàn ông trung niên nuốt nước bọt một cách điên cuồng, đã cảm nhận được sát khí, đã nhiều lần đối mặt với sự sống và cái chết, nhưng chưa bao giờ thấy dấu hiệu của cái chết lại rõ ràng như vậy.

Mặc kệ người thanh niên trước mặt, không hề động đậy.

Nhưng hắn tin rằng dù là con dao găm trên tay hay khẩu súng trên mặt đất, trong mắt anh, chúng thực sự giống như một món đồ chơi, và bọn hắn là những con búp bê.

Mấy chục người trực tiếp lui sang một bên.

"các Ngươi rất thông minh, cho nên,các ngươi vì thông minh, không nên phải chết như 2 đứa ngu xuẩn này,các ngươi có thể đi!" Trần Hạo cười nhạt.

"Cám ơn đại ca, đi thôi!" Người đàn ông trung niên cúi đầu chào, trực tiếp cùng người của mình chạy trốn.

Còn Tây Môn Vũ và Đoạn Phi thì hoàn toàn chết lặng.

Edit: Vasterel and Hai Yen "Phi ca, chúng ta phải làm sao?" Tây Môn Vũ sợ hãi rùng mình.



"Hừ, Trần Hạo, đừng tới đây, nếu không, ta sẽ giết nữ nhân này, ngươi biết kỹ năng của ta, ta chỉ cần vung dao một cái, cô ấy liền chết!" Đoạn Phi lập tức lấy dao găm ra, đeo vào cổ Thủy Hà.

"Ngươi lại tự tin như vậy, kỳ thật vừa rồi ta định cho ngươi chạy trốn, nhưng hiện tại lại uy hiếp ta, ngươi sẽ chết rất thê thảm!" Trần Hạo đi trước một bước.

"Ngươi!" Đoạn Phi trong lòng mù mịt, vừa rồi còn có thể trốn đi sao? "Đừng có mà nói xạo, ta biết, ngươi nói lòng vòng vậy,những trường hợp như vậy,là ngươi đục nước thả câu cứu cô ấy, ngươi nghĩ ta ngu khi nge ngươi nói cho ta chạy trốn sao?" Đoạn Phi căng thẳng nói.

"Chạy trốn? Ngươi không còn có cơ hội!" Trần Hạo lắc đầu.

Giọng nói vừa buôn xuống, liền thấy Trần Hạo búng ngón tay, một đạo khí lập tức bắn ra, đánh vào lòng bàn tay Đoạn Phi.

Tay hắn lập tức đẫm máu, toàn bộ bàn tay trực tiếp buôn ra.

"Ngươi! Ngươi tại sao mạnh như vậy, ngươi là quỷ!" Edit: Vasterel and Hai Yen Đoạn Phi thất kinh.

Hắn rất hối hận, Trần Hạo nói đúng, nếu hắn không tới tìm những thứ này mà phát huy tốt võ công, thì trong tương lai không xa, với tài năng của hắn, hắn có thể trở thành hội trưởng hiệp hội võ thuật.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã kết thúc! Hắn ta đã chọc vào người mà tuyệt đối không ai dám.

Đoạn Phi muốn giãy dụa cuối cùng, nắm chặt hai tay muốn nhảy qua tường, liều mạng chạy trốn.

Nhưng như Trần Hạo đã nói, hắn ta đã bị kết án tử hình rồi.

Một cái bún tay tiế tục.

Đoạn Phi nôn ra máu.

Hắn trực tiếp rơi xuống đất.

"A!" Tây Môn Vũ sợ hãi đén bứt tóc.

Bụp! Bụp một tiếng, trực tiếp quỳ xuống Trần Hạo.

"Tha ta, ta không cố ý, tha cho ta!" Tây Môn Vũ cứ van xin thương xót.

"Vô dụng,cơ hội chỉ có một lần, cho nên, ngươi cũng phải chết!" Trần Hạo lắc đầu, lại dùng nội lực bún ngón tay ra, một đạo hư không chém ngang cổ Tây Môn Vũ.

Cô từ từ nằm trên mặt đất, hơi thở sinh mệnh đã hoàn toàn biến mất.

Edit: Vasterel and Hai Yen "Ngươi giết nhiều người như vậy cùng một lúc, ngươi thật là kinh tởm!" Tô Nhược Hi cũng rùng mình một cái.

"Những người này đáng chết, ta chỉ giết mấy người đáng phải chết!" Trần Hạo nhàn nhạt nói xong, hơi liếc về phía sau, mi mắt khẽ giật.

Rồi nói: "Thủy Sinh Thủy Hà, các ngươi dẫn ông cùng Tô tiểu thư vào nhà, ta có chuyện, nhớ kỹ, đừng đi ra ngoài dù có nghe thấy bất kể cái gì!" Trần Hạo nói xong, xoay người trực tiếp đi ra ngoài sân.

Chạy trốn đến một con sông trong làng.



Và bên sông, hàng chục xác chết đã được bày ra liên tiếp, Tất cả đều bị giết bởi một chiêu, trước khi chết cũng không có cái gọi là giãy dụa "Ta biết ngươi ở đây, mau ra đi!" Trần Hạo hít sâu một hơi.

"ngươi quả thật không giống như hồi đó.

ngươi chỉ biến mất trong thời gian ngắn như vậy, thực lực của ngươi đã tiến bộ nhảy vọt.

Có vẻ như trước đây ngươi đã từng gạt ta, thậm chí đôi khi ta còn nghĩ rằng ngươi.

đều không phải là người kia, nhưng hiện tại, ngươi rõ ràng biết Thiên Huyền công, hơn nữa phong cách hành sự của ngươi càng ngày càng giống với người trước đây, cho nên, ngươi có thừa nhận không? " Edit: Vasterel and Hai Yen Rừng cây đang đung đưa theo tiếng gió, và thấy một người phụ nữ không thể kể hết vẻ kỳ quái, đột nhiên xuất hiện.

Cô cười rất duyên nhìn Trần Hạo chằm chằm.

Mà người phụ nữ này không phải ai khác, chính là Vân Tình.

"Ta còn tưởng rằng ngươi mất tích, trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, ngươi đều không hiện thân (hình) sao!" Trần Hạo nhìn cô.

"ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta.

ngươi có phải là anh ấy? ngươi có thừa nhận điều đó không?" Vân Tình chờ mong đi về phía Trần Hạo.

Trần Hạo đôi mắt hơi híp lại: "Hiện tại ta cũng không biết, nhưng có một điều chắc chắn, dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều sẽ không yêu ngươi, ta nghĩ, trong trái tim hắn chỉ có người nữ tử áo trắng trong quan tài đó thôi! " "ngươi...

ngươi nói cái gì!" Trên mặt Vân Tình hiện lên một tia tức giận.

"Ta nói cái gì, trong lòng ngươi hẳn là hiểu rõ!" "Trần Hạo, đừng tưởng rằng ngươi sau khi luyện Thiên Huyền cồng liền ngông cuồng tự đại, ngươi còn lâu mới có thể là đối thủ của ta! Mà ta lần này đến, chính là muốn bắt ngươi trở về, ngươi trong tay ta, dù sao cũng tốt hơn so với bị Cửu La vương bọn hắn bắt đi!" Vân Tình hiện tại tức giận không muốn tiếp tục nói.

Cô trực tiếp lao vào và tấn công Trần Hạo.

Edit: Vasterel and Hai Yen Trần Hạo cũng xoay người vận chuyển Thiên Huyền chân khí đánh trả.

bùm! Một tiếng động lớn, hai luồng không khí va chạm vào nhau, ầm ầm thật là cuồng bạo.

Xung quanh có nhiều cây to khỏe, trực tiếp củng chịu ảnh hưởng này.

Và điểm trung tâm như thể nó nổ tung, mặt đất nổ tung và bụi bay mù mịt.


Trần Hạo dội lui hơn chục bước.


Mà Vân Tình, cũng lùi lại ba bước.


"Thật là lợi hại Thiên Huyền công, chân khí của ngươi thật sự đã đạt tới điểm này.


Nếu chậm trễ vày ngày nữa chắc chắn ta e rằng không còn là đối thủ của ngươi nữa!" Vân Tình nhìn Trần Hạo tiến nhanh trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ ngơ ngác...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK