Khải Minh bị Bác Ngô lôi kéo ngồi xuống.
“Đương nhiên là chuyện tốt.
Hôm nay cậu gọi điện thoại cho tôi, tôi đã muốn nói cho câu luôn, nhưng nói trực tiếp thì tốt hơn, nếu để cho ba anh kia của cậu biết cũng không tốt lắm!”
“À? Vậy bác cứ nói đi, bác Ngô!”
“Tôi à, trước kia khi làm mỏ, tôi có một người bạn làm cùng, cũng đã quen biết nhiều năm như vậy.
Một thời gian trước tôi đến thị trấn và tình cờ gặp ông ấy, vì vậy tôi bắt đầu nói chuyện.
Người cháu gái của ông ấy, cháu gái của ông ấy so tuổi với cậu không chênh lệch lớn, cô gái ấy cùng anh Hải các cậu đều là bạn cùng lứa tuổi!”
“Cô gái học đại học tốt nghiệp trước các cậu một năm, hiện tại gia đình đang nóng lòng muốn giới thiệu người cho cô ấy.
Điều kiện gia đình tốt, giàu có nên cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ muốn tìm người thật sự hiểu chuyện!”
“Tôi đã muốn giới thiệu cô ấy cho cậu, về ngôi nhà đó có hai hai chị em, cô gái ấy là chị cả!”
“Cho nên tôi muốn cùng cậu bàn bạc, ngày mai sắp xếp cho hai người gặp mặt! Về phần Ngô Hải, tôi không muốn cho nó biết! Cậu cũng đừng nói!”
Suy nghĩ của bác Ngô Khải Minh hiểu rõ.
Bây giờ bác thấy công việc khó khăn nên bác nghĩ đến việc tìm người cho mình.
Đây là bác hoàn toàn cân nhắc là vì bản thân mình.
Giống như Lý Thế Nam lần trước.
Nhưng Khải Minh đã có Tô Bích Diệp, hơn nữa lần trước đi xem mắt khiến cho anh rất không thoải mái, Khải Minh đều bị ám ảnh bời cô gái kia, cho nên anh cũng rất bài xích! “Bác Ngô, không cần đâu ạ, cháu có chuyện muốn nói, cám ơn bác!”
Khải Minh nói.
“Sợ cái gì, nếu nói đến ngươi có thể gặp thời điểm nên gặp, cũng không nhất định có thể thành, chỉ là nhận biết qua một cô gái!”
Bác Ngô nói.
Tình cảnh này, cảnh này gần giống như lần trước của Lý Thế Nam.
Ông ấy cũng nói đến mức này rồi.
Khải Minh cũng không thể nói cháu có tiền, bác đừng giới thiệu những lời này với cháu.
Từ chối cũng không phải mà đồng ý cũng không được.
Nhưng trong bất kể trường hợp nào, cho dù là Lý Thế Nam hay là Bác Ngô, họ đều thật tâm muốn tốt cho mình, điều này Khải Minh khẳng định như vậy.
Anh thật sự cũng không muốn làm cho Bác Ngô thất vọng.
Khải Minh gật đầu đồng ý: “Được rồi, ngày mai cháu đi xem”
“Được rồi, vậy thì để bác gọi điện thoại cho ông ấy!”
Bác Ngô bị kích động đi gọi điện thoại, không bao lâu liền vui vẻ trờ về.
“Được, được rồi, cô gái kia ngày mai cũng không có việc gì, nên nói muốn đi gặp một mặt, ai cũng không đi theo.
Đây là số điện thoại, chờ một lát cậu gọi điện thoại cho người ta, cụ thể ngày mai hai người sẽ đi đâu chơi.
Lúc này phải tùy vào cậu rồi, miệng ngọt một chút! Cô ấy tên Hạ Thảo, ba mẹ lại là giáo viên, cho nên nhân phẩm khẳng định đúng vậy đấy!”
Bác Ngô vui vẻ nói.
“Được rồi, cháu về trước gọi điện!”
Khải Minh gật đầu.
Sau khi trò chuyện với bác Ngô một lúc, Khải Minh đi về nhà.
Qua một lúc nghĩ ngợi, cậu vẫn quyết định gọi điện thoại.
“A lô, xin hỏi anh tìm ai2”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói của cô gái.
“Tôi tên là Khải Minh, có phải cô là Hạ Thảo không? Là Bác Ngô giới thiệu nên tôi gọi điện thoại cho cô!”
Đây cũng là lần đầu tiên Khải Minh gọi cho một người như thế này, anh muốn cời mờ và rộng lượng hơn, nhưng anh vẫn có một chút thận trọng, câu nệ.
“Ô, tôi đã biết rồi.”
Hạ Thảo nói ra, sau đó đợi để Khải Minh nói chuyện.
“Cô có bận không?”
Khải Minh hỏi.
“Tôi không sao, anh cứ nói đi!”
“Trước kia cô học trung học cơ sở ở đâu? Một hay là hai?”
Khải Minh tìm kiếm chủ đề một cách lung tung tìm ngẫu nhiên.
“Tôi học trường số hai, anh thì sao?”
“Tôi học trường số một! Vậy, ngày mai cô có thời gian không? Trên thị trấn mới mỡ một cửa hàng đồ ăn nhanh Lotteria, chúng ta gặp nhau ở đó và trò chuyện nhé?”
Khải Minh cũng không biết trò chuyện gì nữa, dứt khoát nói trực tiếp.
“Được!”
“Vậy thì tốt, cô nghỉ ngơi sớm chút đi!”
“Ùj”
Sau đó cả hai bên đều cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Khải Minh vẫn cảm thấy có chút áy náy.
Cảm thấy có chút lỗi với Tô Bích Diệp.
Nhưng rồi nghĩ lại, mình không nghiêm túc, gặp nhau là được rồi, cũng không có gì! Mà đổi thành bên khác cúp máy.
Trong phòng, Hạ Thảo cúp điện thoại và đang tháo trang sức ra.
Em gái Hạ Linh của cô đang nằm lì ở trên giường nghe lén: “Hi hi, chị ơi, ngày mai hai người sẽ gặp nhau! Mà này, anh ta tên là gì? Chị có biết anh ta không?”
“Tên của anh ấy là Khải Minh, học ở trường cấp hai số một, nhưng chị luôn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, như thể chị đã nghe nó ở đâu đó!”
Hạ Thảo vừa tháo trang sức vừa nói.
Hai chị em đều thuộc về nhan sắc khá.
Hạ Linh nói: “Chị gái ngốc, anh ta nhỏ hơn chị một tuổi, khi đó đang học trường cấp hai số một.
Nếu chị nhờ ai đó hỏi những học sinh nhỏ tuổi học trường số 1 thì chị không biết sao?”
“Đúng vậy, để chị hỏi thăm tìm hiểu!”
Sau đó Hạ Thảo bắt đầu gọi điện thoại hỏi thăm.
Liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại hỏi thăm tình huống.
Kết quả sau khi hỏi thăm xong.
Mặt Hạ Thảo đều muốn trắng ra.
“Ôi trời, ôi trời, ông nội giới thiệu cho chị người như thế nào vậy!”
Hạ Thảo nóng nảy.
“À2? Chị ơi, làm sao vậy?”
“Em gái, em cũng không biết, vị Khải Minh này là một học sinh nghèo nổi tiếng ở trường cấp hai số một.
Gia đình anh ấy quá nghèo.
Bố mẹ và chị gái của anh ấy đều đi ra ngoài làm việc.
Và khi còn học cấp 2, Khải Minh này luôn bị bắt nạt, trách không được hiện tại đã tốt nghiệp đại học rồi, nghe nói vẫn không tìm được việc làm đâu.
Nhà anh ấy nghèo, chắc chắn sẽ không tìm được công việc tốt!”
Hạ Thảo nói ra.
“Trời ạ, vậy phải làm sao bây giờ ạ? Chị đã đồng ý với người ta rồi? Hơn nữa cửa kia của ông nội chị cũng không qua được đâu!”
Cô em gái cũng nói “Chị không quan tâm, cho dù không tìm được người cũng không bao giờ nói chuyện với dạng người này, má ơi, nếu như bị bạn học và bạn gái của chị biết chị đang gặp mặt nói chuyện yêu đương với cậu học sinh nghèo nổi tiếng này, đoán họ có thể cười chết chị”
Hạ Thảo lo lắng nói.
Suy cho cùng, những cô gái này, họ đều rất coi trọng dư luận.
Ai cũng muốn tìm được một người bạn trai được mọi người khen ngợi, con gái càng được khen ngợi thì trái tim càng ngọt ngào.
Nhưng là Khải Minh như vậy đấy… Trời ơi, không muốn nói đến! Cô phải nhanh chóng đi tìm mẹ cô Sau đó Hạ Thảo gọi cho mẹ của mình.
Và cô nói về hoàn cảnh của Khải Minh vừa nghe được.
Mẹ của cô cũng có chút bị làm khó. Ngôn Tình Tổng Tài
“Trời ơi, chuyện này không thể làm được, đi xem mặt cậu ta, đây không phải nói với mọi người con gái của tôi không gả được ra ngoài nên tùy tiện tìm người để gả sao? Chuyện này không tốt, cứ dứt khoát từ chối đi!”
Mẹ của cô nói.
“Thế nhưng mà mẹ ơi, tính tình nóng nảy của ông nội mẹ cũng biết đấy.
Ông nội yêu nhất sĩ diện.
Nếu để ông mất mặt trước mặt bạn bè, ông nội chắc sẽ không ăn không ngủ được.
Không thể đề ba của con lại xảy ra xung đột với mẹ nữa đâu?”
Hạ Thảo nói.
“Ôi, vậy bây giờ phải làm thế nào, nếu không Thảo Thảo, ngày mai con cứ đi gặp mặt cậu ta, sau đó trực tiếp cự tuyệt cậu ta không có lần gặp sau!”
Mẹ cô nói.
“Thế nhưng mà, con sợ các bạn học nhìn thấy!”
Hạ Thảo nói.
Trước đây, Hạ Thảo còn không hề nghĩ đến điều này, nhưng bây giờ, Hạ Thảo rất quan tâm, nếu bị bạn bè và bạn học nhìn thấy thì sao? “Vậy thì con phải làm sao? Con còn không muốn đi!”
Mẹ cô cũng sốt ruột.
“Nhưng mà mẹ, con có một biện pháp, vậy hãy để cho em gái con đi xem giúp, em gái con nhỏ hơn cậu ta hai tuổi, hơn nữa tính cách của em gái rất cời mỡ, cự tuyệt cũng tốt hơn một chút!”
Mẹ cô nói: “Vậy cũng được, Hạ Linh, con thay chị con đi xem, dù sao miệng của con mẹ cũng không nói lại được!”
Hạ Linh nói: “Đi thì đi, nhưng chị ơi, chị có thể cho em thêm tiền tiêu vặt sau năm học cuối cấp nhé!”
“Không có vấn đề!”
Người một nhà cười nói đã đồng ý.
Trong lòng Hạ Linh thầm nghĩ: “Hừ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, xem ngày mai, tôi không cho anh tự tỉ mặc cảm chết đi tôi cũng không phải là Hạ Linh! Hừ hừ”