Anh ngồi trong xe do Hứa Văn Đông phái đi.
Nhưng tài xế này sau khi lái xe được nửa đường thì bất ngờ dừng lại.
Thay vào đó, hắn dừng xe, châm thuốc, nhìn vào gương chiếu hậu cười lạnh.
"Tại sao lại dừng lại? Vẫn chưa tới mà!" Trần Hạo nhẹ giọng hỏi.
"Ta biết vẫn chưa tới, nhưng ta không muốn lái xe nữa, ta mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi!" (á đù thằng này dc đấy ) Người lái xe nói với vẻ mặt giễu cợt.
"lúc này đã được bao nhiêu đâu mà sao mệt.
ta nghĩ ngưoi không muốn lái xe.
Đừng để ta nói lại lần thứ 2.
Hãy lo lái xe đi,đến lúc đó, ngươi liền có thể muốn đi đâu thì đi, đừng ở đây mà gây sự!" Trần Hạo lắc đầu.
Thực lòng mà nói, Trần Hạo không muốn tùy tiện giết người nếu không phải do ép buộc, dù sao thì mạng sống cũng nên trân trọng.
Nếu không thì Trần Hạo đã giết từ lâu rồi, nên không cần nói chuyện vớ vẩn với hắn.
"Ha ha, ngươi thật sự cho rằng mình là boss ở đây?" Người lái xe chế nhạo.
Khi nhìn vào gương chiếu hậu, đã có sáu người phía sau xe, và họ xuất hiện như những bóng ma.
"Ra vậy, chính là Hứa Văn Đông sắp xếp cho ngươi chặn đường, cho nên ngươi mới có tự tin như vậy?" Trần Hạo cười lắc đầu.
"Đúng, đây là kế hoạch của Hứa tổng, tiểu tử thúi, ngươi thật không may, xuống xe mà chịu chết!" Sau đó, tài xế nhảy ra khỏi xe.
Chạy đến bên cạnh, ôm lấy vai hắn, xem náo nhiệt với vẻ chế nhạo.
"Trần Thiếu, làm sao vậy? Sáu người bọn họ như ma!" Còn Lôi Lão Hổ lúc này đang ngồi cùng Trần Hạo hốt hoảng nói.
"Sợ gì, cho dù là ma thật, ta cũng phải đóng vai Chung Quỳ!" Trần Hạo mỉm cười bước xuống xe.
"Mấy vị, các ngươi là do Hứa Văn Đông phái tới giết ta? Sau khi giết ta,xong các ngươi lại còn phải động thủ với những bằng hữu của ta?" Trần Hạo cười hỏi.
"Không sai, ta không có nhìn lầm người, ngươi trẻ tuổi kia, hoàn toàn chính xác cực kỳ thông minh, như vậy mà giết ngươi, cũng là thật sự là đáng tiếc!" Lão già gao đỏ lắc đầu.
"Ừ, ta thấy ngươi trông rất đẹp trai lại ngon zai nữa, tốt hơn là cho bà này sung sướng sương sương rồi hãy giết!" Trong số sáu người, một cô gái thè lưỡi tham lam nói.
(gao hồng tởm vãi ) "Lục muội, đừng nghịch ngợm, chúng ta càng sớm hoàn thành nhiệm vụ, giết hắn trước, sau đó đi kỳ tích giết những người khác còn lại!" Ông già bất đắc dĩ nhìn cô gái.
"Thật ra, có một chuyện khiến tôi phiền lòng từ lâu.
Không biết mấy người có thể giúp tôi!" Trần Hạo tò mò hỏi.
"Ồ? Một người sắp chết, chúng ta cũng có thể giải thích cho ngươi, nhưng ngươi chỉ có hai phút, tức là hai phút nữa cuộc đời của ngươi sẽ kết thúc!" Ông già nói.
"Tôi vẫn luôn tò mò, tôi đã gặp rất nhiều cao thủ như các vị, tại sao, mỗi người trong số các vị, cảm thấy rằng có thể giết tôi, và cảm thấy tự hào về chiến lược và trí tuệ của mình, các vị không phải đang kiêu ngạo đấy chứ?" Trần Hạo hỏi, hỏi với ý kiến đanh thép.
"Vấn đề này, ta liền có thể trả lời, bởi vì lần này ngươi đụng phải là Hứa tổng, hai cha con tài thao lược,cùng sáu vị cao thủ mạnh nhất thiên hạ, cho nên bọn họ quyết định sinh tử cho ngươi, quyết định được thời gian địa điểm ngươi chết!" Người lái xe bên cạnh cười nhạt.
"Ừ, Hứa tổng đó rất thích dỡ cối xay ra giết lừa.
Tôi đoán sai thì hắn ta củng đã tính được cách đối phó với sáu bảy người các ngươi trong tương lai rồi? Nếu bọn ngươi thật sự có thể giết bằng hữu ta trong kỳ tích, thì các ngươi củng đừng hòng thoát khỏi cha con nhà đó!" Trần Hạo hỏi.
“ngươi… nguơi đang nói nhảm gì vậy?”
Vẻ mặt tài xế thay đổi.
Và sáu người rõ ràng không muốn nghe những lời như vậy, cảm thấy rằng chỉ số IQ của họ dường như bị xúc phạm.
"Đủ rồi, hai phút đã hết, ngươi có thể nhận lấy cái chết!" Ông già dửng dưng nói.
Sau đó, Trần Hạo thấy hắn ta giơ tay vẫy vẫy.
Nếu không có chuyện gì xảy ra, chiêu thức của hắn sẽ bắn ra một luồng khí xuyên thấu toàn bộ nội tạng của Trần Hạo.
Tuy nhiên, hắn rất ngạc nhiên khi thấy rằng khi hắn vẫy tay thì không có gì cả.
Như thể sức mạnh bên trong của chính hắn tan biến trong mây khói.
"Cái này...
cái này làm sao có thể?" Đôi mắt hắn ta mở to và vẻ mặt đầy hoài nghi.
Năm người còn lại vừa nhìn đã vội vàng ra tay.
Nhưng hoàn cảnh cũng giống như ông già cầm đầu.
(gao đỏ cùi bắp rồi ) Không có thiệt hại nào cả.
"ngưoi...
ngươi là ai?" Sáu người nhếch mép nhìn Trần Hạo, kinh ngạc lùi lại hai bước.
"Ta nói, các ngươi tưởng giết ta sao, các ngươi ở trong mắt của ta ngươi chẳng qua là hạt cát hạt bụi,nhưng trong mắt ta lúc này không còn nhìn ra được cát hay là bụi nữa!" Trần Hạo lắc đầu.
Ngay bây giờ, với một cái búng tay của anh, một làn sóng khí nhanh chóng bắn ra.
Bùm! 1 loạt đạo khí này phóng thích đến dữ dội, và một lượng lớn cát bụi ngay lập tức bị xoay tròn.
Không khí bị xé toạc, và với một âm thanh rít chói tai, hướng về sáu kẻ đó tấn công.
Bọn hắn bản năng muốn chạy trốn, bọn hắn biết, cái này đạo khí sẽ để cho bọn hắn thịt nát xương tan.
Người trước mặt căn bản không phải là ngườii! Tuy nhiên, chúng như thể được đổ đầy chì, và chúng không thể di chuyển được.
Bụp bụp...
Sau nhiều tiếng động liên tiếp, cả sáu người đều ngừng di chuyển.
Họ ngơ ngác nhìn, rồi từ từ thấy đầu rơi xuống đất.
(6 ae siu nhân gao chết thảm.
haiz ) "A?" Người lái xe bên cạnh sợ hãi đến nỗi tiểu trong quần.
Người này thật mạnh mẽ! "đại ca...
đại ca đừng qua đây!" Người lái xe run rẩy cả người.
"Vừa rồi ta đã nói với ngưoi rồi, đừng ở không đi gây sự.sự Sống là quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, nhưng ta tự hỏi.
Tại sao các người không bao giờ nghe lời ta, có thể có cuộc sống tốt đẹp, nhưng lại đi tìm đến cái chết?" Trần Hạo lắc đầu cười khổ.
Bụp! Tài xế trực tiếp quỳ xuống: "Đại ca, tha mạng cho em,em là một tên tiểu nhân không biết Thái Sơn!" Tài xế vội vàng ngồi xổm dập đầu.
Trần Hạo nhấc chân, chậm rãi giẫm lên sau đầu hắn, sau đó lau bụi giày.
"muộn rồi cưng!" Trần Hạo nói xong, chân hơi dùng sức.
bùm! Đầu của người này trực tiếp vỡ nát! Người chết là vừa sống chỉ chật đất.
Cảnh tượng này, Lôi Lão Hổ mí mắt nhảy loạn.
Hắn ta lại suýt tè ra quần.
"Lái xe, lên đường!" Trần Hạo lên xe nhắm mắt nói.
Vị trí của kỳ tích đã gần tới.
" Tử Yên cô nương, đây hẳn là kỳ tích phải không? Nếu không phải tận mắt chứng kiến, thật sự không thể tin được, trên đời này còn có những nơi kinh người như vậy!" Trần Bình An Họ đang ở trong một hang động rất lớn.
vô cùng sốc trước cảnh tượng trước mắt.
Vì ở đây, nó giống như một thế giới dưới lòng đất rất kỳ diệu.
Có những khu rừng lơ lửng, có vô số bảo vật lơ lửng, có một vực thẳm khổng lồ ở giữa, không biết vực thẳm dưới lòng đất dẫn đi đâu.
Và trung tâm của vực thẳm.
Có một nền tảng cao khổng lồ bị lơ lửng.
Mọi thứ đều tuyệt vời.
Trần Bình An tự hỏi đã mình kiến thức rộng rãi như vậy, nhưng mà chỗ như vậy, thì là lần đầu tiên anh thấy một nơi như vậy.
Có thể thấy, La Tử Yên cũng có chút kinh ngạc, dù sao cô cũng thấy nhiều cái kỳ diệu hơn.
"Chính là chỗ này!" La Tử Yên nặng nề gật đầu.
"Cái gì?" Trần Bình An tò mò.
“Hẳn là nơi này, còn Tiểu Hạo có cần thiết phải đợi không?”
Trần Bình An tò mò hỏi.
La Tử Yên gật đầu, nhưng không có nói nhiều.
"Thiên tiên tỷ tỷ, Trần Thiếu khi nào thì đến, ngài biết hắn đang đợi ở khách sạn nên chúng ta cùng đợi ngài ấy đến không!" Lực Bá nói.
“Sớm thôi, hắn sẽ tự mình tới!”
La Tử Yên nhẹ nhàng cười nói.
Sau đó, mọi người nghe thấy bên ngoài hang sâu truyền đến tiếng kêu thảm thiết của lũ trẻ Hứa gia.
“Tới rồi!”
La Tử Yên nói.