Bất giác ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cửa.
Tôi thấy một người phụ nữ trang điểm đậm, ngăn một nam thanh niên, chửi bới.
” Dám đánh tôi, anh cho rằng chuyện như thế này sẽ kết thúc sao? Được rồi, tôi còn tưởng rằng anh chạy trốn rồi, tôi đang cố hết sức tìm anh, không ngờ anh lại tự mình vác xác tới đây.
Còn dám tới yến tiệc như thế này, hôm nay lão nương sẽ không bao giờ để anh đi khỏi đây toàn thây! ” Cô gái nhìn chằm chằm vào người thanh niên trước mặt một cách hằn học.
Nhưng khi nhìn thấy người thanh niên này, trong phòng Tô Nhiên Nhiên thần sắc lại là hơi khác thường.
Lúc đầu đều kế hoạch tốt lắm, không nghĩ tới nó lại trở nên phức tạp như vậy.
Đúng vậy, thanh niên bị chặn ở ngoài cửa chính là Trần Hạo tới gửi thư mời cho Tô Sở Sở.
Theo Tô Nhiên Nhiên, phải gửi cho Tô Sở Sở trước khi Thẩm Thiếu tỏ tình.
Trần Hạo không dám chậm trễ.
Anh tới nhận thư mời vào sáng sớm, sau đó liền chạy đến.
Cuối cùng, anh tình cờ gặp người phụ nữ bị chính mình đánh trên đường ngày hôm qua, chính là bạn gái của Quách Thiếu.
“Tốt hơn hết cô nên tránh xa tôi ra, nếu không, cô sẽ hối hận!” Trần Hạo lạnh lùng nhìn cô gái.
Về phần cô gái vừa rồi còn chửi bới Trần Hạo, bây giờ lại bị Trần Hạo nhìn chằm chằm.
Cũng không biết làm sao, một cơn ớn lạnh đột ngột bao trùm khắp cơ thể cô.
Cô lùi lại vài bước như thể đang sợ hãi.
Thế nhưng, điều này cũng không xua đi được vẻ kiêu căng ngạo mạn của cô gái.
Cô nhìn ra phía sau, là bố mẹ của bạn trai cô đang ở đó.
Ngoài ra còn có sự tự tin tuyệt vời: “Ba, mẹ, là hắn, ngày hôm qua trên đường đánh con, suýt nữa định đánh chết Quách Cường, không tin hai người hỏi Quách Cường sẽ rõ mọi chuyện!” Cô gái nói.
Quách Cường nghiêm nghị nói: “Anh Bỉnh, cũng bị tên này đánh trọng thương rất nặng!” Quách Cường có chút kiêng kị nói.
“Ồ? Nói như vậy, hôm nay thật đúng là oan gia ngõ hẹp?” Bố của Quách Cường nói.
Lợi Hại? Trên đời này gặp rất nhiều người lợi hại, mà ông lăn lộn hơn nửa đời người trên giang hồ, lợi hại không phải dựa vào vũ lực, mà là dựa vào mưu lược! “Tiểu huynh đệ, ta có nghe nói cậu từ nơi khác đến.
Khả năng không hiểu quy cũ của Liễu Thành chúng ta.
Đừng làm gì quá khích, càng phải cẩn thận.
Nếu không thì Liễu Thành là nơi rất dễ vào, nhưng đi ra thì lại rất khó “ Ông nói và cười nhẹ.
Rõ ràng là ông ta đang dùng một phương pháp khác để cảnh cáo Trần Hạo.
“Đúng vậy, đừng để đến lúc chết như thế nào còn không biết, còn dám đi gây sự với con trai ta?” Mẹ Quách Cường liếc Trần Hạo khinh thường.
“Mặc như một tên ăn mày, không biết còn tưởng rằng là ăn mày ở nơi nào.
Hơn nữa ngươi còn dám tới một chỗ như yến tiệc, còn không có đi soi gương xem lại chính mình?” Bà ta lại nói.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lúc này, quản gia Thẩm gia đi ra.
Hôm nay là dịp gì? Dám gây ồn ào ở đây? Vì vậy, sắc mặt của quản gia vô cùng khó coi.
“Thì ra là Thẩm Bá, không sao, không sao, thực ra là đụng phải một cậu thanh niên, chào hỏi vài câu thôi, thực xin lỗi!” Cô gái định nói gì đó.
Quách phụ nhanh chóng ngăn lại, giải thích cho Thẩm Bá.
Chào hỏi mà như vậy, Thẩm Bá đương nhiên không tin.
Chỉ là, Quách Hưng cũng được coi là người số một Liễu Thành, Thẩm Bá cũng không nói nhiều.
“Bất kể như thế nào, hôm nay mặt mũi Thẩm gia là chuyện quan trọng nhất.
Ông biết ý tứ của chủ nhân và thiếu gia, hôm nay ông có chuyện gì để sau này giải quyết.
Nếu hôm nay ai dám phá mặt mũi Thẩm gia, cuối cùng sẽ hiểu! ” Thẩm Bá lạnh lùng nói.
“Đó là đương nhiên!” “Về phần ngươi làm sao vậy? Có thư mời sao?” Thẩm Bá lại nhìn Trần Hạo có chút khinh thường.
Khi người này nhìn thấy anh, anh hoàn toàn ăn mặc như những người ngoài đường phố, anh so với những người thuộc tầng lớp thượng lưu kia quá thấp kém.
Tự nhiên có chút khinh thường.
“Không sai, tôi là người Kim Lăng, tôi đến tìm Tô đại tiểu thư, tiện thể mang đến thư mời cho nàng!” “Thư mời? Thư mời của ai?” ” Không cần phải biết!” Trần Hạo nói.
Hắn nói theo lời Tô Nhiên dạy, về phần thư mời là của ai, Trần Hạo cũng không có hứng thú đọc, huống chi là biết.
“Thẩm Bá, cho hắn vào đi, hắn đến từ Kim Lăng, nhất định là đang có nhiệm vụ!” Tô Nhiên Nhiên lúc này đã chạy ra ngoài, theo kế hoạch, Trần Hạo lẽ ra là do cô đưa vào.
“Ồ? Vì là bằng hữu của Tô gia, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn, đưa vào đi!” Vì quan hệ giữa Tô Sở Sở và thiếu gia, Thẩm Bá đương nhiên muốn cho ba điểm mặt mũi.
Tô Nhiên Nhiên lè lưỡi nhìn Trần Hạo.
Sau đó anh kéo Trần Hạo bước vào.
Đây chính là một việc nhỏ xen giữa, hiện trường cũng là cấp tốc khôi phục lại bầu không khí vốn có.
“Đối với hắn bỏ qua dễ dàng như vậy? Tôi cảm thấy không thoải mái!” Quách Cường nhìn Trần Hạo, chua xót nói.
“Yên tâm, con gấp cái gì, vừa rồi ta đã gọi điện thoại làm giản yếu an bài, vi phụ cam đoan với ngươi, hắn hôm nay tiến cái này lễ đường, liền sẽ không còn sống ra ngoài!” ” Đừng lo lắng, con vội vàng cái gì? Vừa rồi ta đã gọi điện thoại tsắp xếp gọn gàng rồi.
Ta cam đoan hôm nay hắn sẽ không thể sống sót mà đi ra ngoài được!” Cha hắn trong mắt lóe lên một tia yêu nghiệt.
Mà Quách Cường cùng cô gái hai mắt nhìn nhau, thán phục người cha tài giỏi mưu lược.
Chắc chắn rồi, lúc Thẩm Thiếu hít sâu một hơi chuẩn bị bắt đầu.
Lại có một biến cố khác xảy ra.
Anh nhìn thấy ngoài cửa khán phòng, một nhóm người đang lao vào trong.
“Chúng ta đi vào bắt tên trộm này! Chúng ta nhất định phải bắt được tên trộm này!” Hơn 20 người đến đây, trong lòng đầy phẫn nộ chính đáng, giống như những người bán hàng nhỏ! ” Các ngươi đang làm gì đấy?” Các vệ sĩ muốn ngăn cản, nhưng họ không thể.
” Thật hỗn lão, có chuyện gì?” Hiện trường có rất nhiều các đại gia tai to mặt lớn từ khắp nơi trên thế giới, sự xuất hiện của cảnh tượng này khiến sắc mặt Thẩm Thiếu cứng đờ.
“Chúng tôi muốn xem Thẩm Thiếu! Yêu cầu Thẩm Thiếu làm chủ cho chúng tôi!” Những người bán hàng nhỏ đổ xô vào.
Nghe vậy, Thẩm Thiếu ra hiệu cho người của mình nhường đường cho họ vào.
” Làm chủ chuyện gì? Chuyện gì xảy ra?” Thẩm Thiếu một tay đút túi hỏi.
“Thẩm thiếu, chuyện này, chúng tôi là người làm ăn, người này vì trộm đồ của chúng tôi, rồi chạy vào đây trốn, đánh bị thương mấy học sinh mẫu giáo gây thương tích nặng.
Chúng tôi muốn hỏi Thẩm thiếu, vì sao lại bao che cho một tên trộm! ” Hơn hai chục người đều tức giận chỉ vào Trần Hạo.
Và ngay sau khi điều này được nói ra, rất nhiều lão đại tại hiện trường hai mắt nhìn nhau.
“Tên trộm này, không ngờ lại chạy vào nơi này, người của Thẩm gia, làm ăn thế nào mà lại để kẻ trộm bước vào?” ” Những đứa trẻ mẫu giáo cũng bị thương nặng, người này chính là cầm thú!” Cảm xúc của đám đông bị kích động.
Bởi vì hai mươi ba mươi người xông vào bắt một người, không ai hỏi chứng cớ, cũng không ai nghi ngờ sự thật giả của chuyện này.
Còn Thẩm Thiếu nổi tiếng hung bạo, lúc này đứng trên địa vị cao, đương nhiên phải thể hiện tốt.
“Cái gì? Thật sự là có chuyện như vậy, làm nhiều tội lỗi như vậy, còn chạy tới bữa tiệc của Thẩm gia chúng ta mà trốn, ngươi quả thực muốn chết! “ Thẩm Thiếu lạnh lùng nhìn Trần Hạo.
” Không phải anh ta!” Tô Nhiên Nhiên không ngờ có nhiều người như vậy đi ra xác định Trần Hạo, Thẩm Thiếu sát khí xuất hiện.
Vội vàng khuyên giải.
Trần Hạo nhẹ nhàng nhìn về phía đoàn người tự nhiên vu oan cho mình, mặc dù ăn mặc bình thường nhưng đều rất có khí chất, hiển nhiên đều là những người luyện võ.
Đương nhiên, Trần Hạo liếc mắt nhìn cha của Quách Cường đứng ở bên cạnh, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra!