Chắc là Manh Manh được mình cứu mạng nên Trần Hạo cảm thấy thân.
Nhưng xem chừng mình nghĩ quá đơn giản rồi Có lẽ Đường Uyển không cần sự giúp đỡ cúa mình.
Trần Hạo cám thấy thất vọng bới vì anh cho rằng Đường Uyển là loại phụ nữ đó, nếu không thì tại sao Manh Manh lại nói có nhiều chú đến tìm cô ta! Haiz, nhưng đây là cuộc sống riêng của người ta, liên quan gì tới mình chứ! ‘Sau khi mua quà xong, Trần Hạo dân Manh Manh trớ về khu nhà.
‘Đúng lúc này, không biết Manh Manh nhìn thấy cái gì mà vốn đang nói cười vui vẻ lại đột nhiên căng thẳng túm lấy tay Trần Hạo, sợ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét.
‘Đồng thời, ánh mắt cô bé nhìn chằm chằm vào chiếc xe Mercedes-Benz màu đen vừa dừng lại dưới khu nhà không lâu.
“Sao thế, Manh Manh?”
Trần Hạo hỏi với vẻ ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.
“Chú Trần Hạo, tên ác ôn kia lại tới nữa rồi.
Ông ta đánh mẹ, còn đánh Manh Manh nữa, đây là xe của ông ta”
Manh Manh căng thẳng đáp, sau đó nấp sau lưng Trần Hạo.
“Hà?”
Trần Hạo hơi sửng sốt.
Trong xe không có người, chứng tô người nọ đã lên trên rồi! Trần Hạo vừa mới ăn cơm nhà người ta, không thể mặc kệ chuyện không liên quan tới mình mà bỏ đi được! “Đi thôi Manh Manh, chúng ta lên nhà!”
Trần Hạo lập tức ôm lấy Manh Manh rồi lao lên tòa nhà Sau khi đến nơi, anh thấy cửa khép hờ.
Mà trong nhà vang lên tiếng ồn ào.
“Con đàn bà đê tiện này, tại sao trong nhà lại có ba đôi bát đũa? Nói đi, có thằng khác đến chỗ cô đúng không?”
Là tiếng nói tục tĩu của một người đàn ông trung niên.
“Từ Đại Nguyên, ông điên à, trong nhà tôi thế nào thì liên quan gì đến ông!”
Đường Uyển phán bác.
“Hữ hữ, xem ra đúng là có thằng khác ở đây.
Đường Uyển, nửa tháng trước.
chúng ta đã nói rõ, chí cần tôi giúp cô chặn mối làm ăn kia lại và cho cô một khoản tài chính lưu động để cô vượt qua cửa ải khó khăn lần này thì cô sẽ đồng ý theo tôi.
Tôi đã hoàn thành xong từng việc rồi, nếu không cô cho rằng doanh nghiệp của cô có thể đỡ đòn tấn công của cậu Trần phố thương mại sao? Mẹ nó đã sớm bị thâu tóm từ lâu rẽ *Bây giờ xong việc rồi cô lại dám cặp kè với thắng khác.
Được, hôm nay tôi sẽ thu lãi, ha ha! Tôi muốn chịch cô không phải ngày một ngày hai, nhịn chết tôi rồi! Tiếp đó là âm thanh chén đĩa bị hất xuống đất vỡ tan tành.
“Cút đi, ông cút đi! Đồ khốn, đồ khốn khiếp!”
Đường Uyển gào khóc.
Khi Trần Hạo đẩy cửa ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
“Dừng tay!”
Anh quát to, sau đó vớ lấy một chiếc bình hoa xông tới, đập vào tên đàn ông trọc đầu đang đè lên người Đường Uyển.
Binh hoa đập xuống.
Đầu Từ Đại Nguyên lập tức rách toạc.
“Mẹ nó, mày là ai?”
Từ Đại Nguyên vừa che đầu, vừa kéo quần lên, tức giận mảng.
*Mẹ ơi, mẹ không sao chứt”
Manh Manh cuống quít đỡ Đường Uyển dậy, ‘Quần áo trên người Đường Uyển đã bị Từ Đại Nguyên xé rách, làm lộ ra một mảng lớn trắng như tuyết.
Trần Hạo lại căm một cái ghế lên, nhìn Từ Đại Nguyên chòng chọc.
Anh đã biết tình hình đại khái rồi Bởi vì chuyên đầu tư kia mà công ty Đường Uyển gần sụp đổ.
Sau đó bị tên Từ Đại Nguyên này giậu đổ bìm leo.
Lấy điều kiện này đổi lại sự giúp đỡ của ông ta.
Nói thẳng ra thì vẫn là do mình làm việc thiếu suy nghĩ, dẫn tới phản ứng dây.
chuyền không tốt Thấy Đường Uyển bị bắt nạt sỉ nhục như thế, Trần Hạo có phần áy náy, máu nóng cuộn trào.
“Đệch, tôi biết rồi! Đường Uyển, nó là tên trai bao được cô bao nuôi đúng không? Được lắm, đúng là ăn gan hùm mật gấu, lại dám đánh Từ Đại Nguyên tao! Nhãi con, mày chờ đó, tao đánh chết mày!”
Mặt Từ Đại Nguyên bê bết máu nhưng ông ta vẫn chứ ầm lên.
Trần Hạo cũng chẳng sợ ông ta, lập tức xách ghế xông tới.
Anh lớn lên ở quê từ nhỏ, có khổ sở gì mà chưa nếm trải.
Trước kia anh không.
©ó tiền, nhu nhược nhát gan, thế nhưng rất khỏe.
Một khi anh nổi nóng thì tên mập Từ Đại Nguyên cũng không đỡ nổi.
Sau khi bị đập trúng, ông ta kêu la không ngừng, cuối cùng chật vật chạy trối chết.
“Chị có sao không? Chị Đường Uyển!”
Trần Hạo ném ghế đi, hỏi han ân cần.
Đường Uyến lau nước mắt, lắc đầu nói: “Chị không sao.
Sau khi hai người đi không lâu thì tên khốn này tới.
May mà em về kịp, nếu không hôm nay chị sẽ bị ông ta…”
“Thôi không nói nữa.
Tóm lại là em đã cứu hai mẹ con chị, chị không thể để em gánh chịu chuyện này.
Em hãy rời khỏi đây nhanh lên, tên Từ Đại Nguyên này.
thù dai lâm, hơn nữa ở Kim Lăng, thế lực nhà họ Từ bọn họ có thể một tay che trời.
Nhân lúc ban nãy ông ta không để ý ngoại hình của em, em mau đi đĩ!”
Đường Uyến hoảng hốt.
Không ai hiểu rõ Từ Đại Nguyên hơn cô ta.
Nghe nói Từ Đại Nguyên vừa ý một nữ phục vụ trong quán bar, muốn cô ấy ‘phục vụ”
mình, nhưng bạn trai cô ấy cũng làm việc trong quán bar đó, cô ấy khăng khăng không chịu.
Bạn trai cô ấy cũng ra mặt ngăn cán.
Kết quả là Từ Đại Nguyên sai đản em đánh chàng trai kia một trận tơi bởi rồi rút hết gân tay gân chân người ta.
‘Sau đó ông ta còn cưỡng hiếp cô gái kia, rồi lại cho đám đàn em luân phiên.
Nói chung, gã Từ Đại Nguyên này là một tên súc sinh vô nhân tính.
Ý vào chỗ dựa vững nhà họ Từ mà hoành hành ngang ngược không kiêng nể gi.
Mà bây giờ, Trần Hạo đã đánh ông ta vì cứu mình, ông ta tuyệt đối không tha cho Trần Hạo.
Nếu bây giờ Trần Hạo không trốn ngay thì sau này có muốn trốn cũng không thoát “Em không sợ ông ta.
Vả lại, nếu em đi thì hai người phải làm sao? Chắc chắn Từ Đại Nguyên sẽ không bỏ qua cho mẹ con chị đâu! Thật sự là Trần Hạo không sợ ông ta.
Hơn nữa, nếu cứ để ông ta chạy như vậy thì Trần Hạo anh đây đừng làm người nữa, dứt khoát nhảy lầu cho xong! “Hay là em dẫn Manh Manh đi, còn chị ở lại.
Chị tin rằng mình có thể dập tắt lửa giận của ông ta”
Đường Uyển khẽ cần môi.
Mọi người đều hiểu câu này có ý gì.
“Em thấy thế này, chúng ta cứ trốn trước đã, chị và Manh Manh đi theo em, em có nơi để đi.
Chị yên tâm, chắc chắn có thể giải quyết chuyện Từ Đại Nguyên!”
Trần Hạo không tiện nói rõ thân phận cúa minh, chí có thể trao cho Đường Uyển ánh mắt kiên định.
‘Chủ yếu là bây giờ điện thoại của anh đã vỡ, không thể liên lạc với Lý Chấn ‘Quốc được, nên chỉ đành trốn trước, sau đó đổi điện thoại.
Anh in rằng giải quyết chuyện này chắc sẽ không phiền phức lắm đâu! Nói thế nào thì Đường Uyển cũng là phụ nữ, khi gặp phải chuyện này cô ta hoàn toàn không có cách nào.
Lại thấy dáng vẻ thề thốt chân thành của Trần Hạo, cô ta không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
‘Sau khi thu dọn đồ đạc qua loa, ba người đi xuống lầu ‘Đường Uyển không dám lái xe của minh, chí vẫy tắc xi Bọn họ vừa mới ngồi vào xe.
Thì đúng lúc này, một hàng xe sang trọng đột nhiên lao như bay trên đường phố Kim Lãng tới, đẳng sau còn có ba bốn chiếc xe thương vụ.
‘Vô cùng phách lối! Đoàn xe lao thẳng vào khu nhà, chặn hết các cửa ra.
‘Sau đó, Từ Đại Nguyên đã được băng bó đơn giản được người ta đỡ từ trên.
một chiếc xe xuống.
Không biết ông ta gào thét cái gì mà một đám người bắt đầu xông lên tầng.
Thấy vậy, Đường Uyển tái mét mặt mày, ngay cả Trần Hạo cũng hơi sợ hãi.
Nếu mình xuống chậm một bước thì đoán chừng sẽ bị đập chết Mẹ nó, chẳng dễ gì mới hết nghèo, nếu bị người ta đập chết như vậy, lại còn trong tình huống đám Lý Chấn Quốc không biết thì mình có thể không sợ sao? “Bác tài, mau ngoại thành!”
xe! Tới khu nhà lều gần Trường tiểu học Hy Vọng mới xây ở Lúc này, Trần Hạo vội vàng thúc giục.
Tài xế đạp cần ga rời đi.
Tuy nhiên, chắc là do tài xế này cũng bị tình hình bảy giờ dọa sợ nên muốn chạy thật nhanh, nhưng cũng bởi vi chạy nhanh quá.
Nên đã thụ hút sự chú ý của Từ Đại Nguyên nhìn từ ngoài cửa xe.
Ông ta đứng dưới tòa nhà, quay đầu nhìn chiếc xe taxi chạy về bên này với vẻ nghi ngờ.