Tiếng nổ dữ dội vang lên bầu trời.
Khói thuốc súng nồng nặc, khắp nơi là đống đổ nát.
Ngọn lửa thắp sáng cả bầu trời đêm.
Vài chiếc xe phát nổ như một đám mây bắt đầu cháy.
“Cậu Khải, cậu không sao chứ?”
Thiên Long bảo vệ Khải Minh, lăn xuống con dốc thấp.
Lúc nãy khi chiếc xe bị đụng, Thiên Long và Địa Long đã ôm lấy Khải Minh nhảy ra khỏi xe.
Rõ ràng là người đối diện rất điên cuồng.
Nhiều vệ sĩ mặc đồ đen, tay cầm vũ khí, bắt đầu từ đường lao xuống con dốc thấp.
“Còn lại mười sáu người, anh, chúng ta mỗi người giải quyết tám người, cậu Khải, cậu mau chạy về phía bắc, dưới sườn đồi về phía bắc, ở đó có tổng giám đốc Lê đón cậu, ở đây giao cho chúng tôi!”
Lê Tâm cũng đến rồi! Trong lòng Khải Minh vô cùng xúc động.
Đồng thời, cậu cũng biết nếu cậu ở lại, sẽ gây phiền toái cho Thiên Long, Địa Hổ.
Cậu lúc này cũng không nói nhiều, gật đầu chạy về hướng bắc.
“Tôi không sao!”
Khải Minh lắc đầu, liền cảm thấy thế giới quay cuồng.
“Bọn họ lại đuổi tới đây rồi!”
Địa Hổ lúc này hét lên.
Kể từ khi được bác Tần dạy một số phương pháp thở đơn giản, còn có 5 chiêu thức.
Vóc dáng của Khải Minh so với trước thực sự đã được cải thiện hơn rất nhiều.
Lúc này, Khải Minh dốc hết sức lực chạy về phía bắc.
“Sắp đến rồi!”
“Haha, ngày đó ở Hồ Chí Minh tôi từ bỏ tất cả, đối xử tốt với cậu, nhưng cậu, cao cao tại thượng, căn bản không quan tâm đến tôi, mà còn nhiều lần làm tổn thương tôi, cậu biết không, lúc trước khi chúng ta còn ở đại học, khi đó cậu còn là một tên nghèo, là ai ở bên cạnh cậu? Là ai bất chấp ánh mắt của người khác, cùng cậu tay trong tay đi ð trong khuôn viên trường? Là ai đã không khinh thường cậu?”
Khải Minh nghiến răng nhắc nhở bản thân.
Tuy nhiên, càng chạy trời càng tối, gần như không nhìn thấy gì.
Đột nhiên vào lúc này, chân Khải Minh run lên! Cơ thể chồm tới trước mặt đất! Nặng nề ngã xuống đất, như rơi ra từng mảnh.
Trong khoảnh khắc đó, xung quanh cậu có những chùm đèn xe chói lọi đột nhiên sáng lên.
“Kết thúc rồi, ông trời muốn giết mình!”
Khải Minh nhắm mắt lại, biết lần này mình không thể chạy trốn được nữa.
“Buông cậu ta ra!”
Ngay khi Khải Minh đang tuyệt vọng, giọng nói của một cô gái quen thuộc vang lên.
Khải Minh mỡ mắt ra nhìn.
“Dương Lan Xuyên?”
Khải Minh ngạc nhiên.
Lúc này, Dương Lan Xuyên hay tay ôm vai đi về phía Khải Minh.
“Hừ, Khải Minh, không ngờ đúng không, cậu lại rơi vào tay tôi!”
Dương Lan Xuyên lạnh lùng nói.
“Đúng là thật không ngờ!”
Khải Minh không khỏi cười nhạt.
“Khải Minh, cậu giỏi lắm, cậu là con trai của nhà họ Khải, gia tộc họ Khải, là một trong những gia tộc khiến nhiều người không khỏi ngưỡng mộ.
Chỉ cần một lời nói của cậu, nhà họ Long sẽ bị diệt vong, Khải Minh, Dương Lan Xuyên nói.
Vài vệ sĩ mặc đồ đen đi đến, trực tiếp tóm lấy Khải Minh.
Khải Minh cũng đã từng nhìn thấy biển số của những chiếc xe này.
Tất cả xe là của nhà họ Long ở Yến Kinh! “Dù sao tôi cũng rơi vào tay cô rồi, cô có thể bắt tôi đem về lập công.
Không cần nói nhiều như vậy, đúng lúc, cô cũng có thể báo thù rồi!”
Khải Minh nở một nụ cười gượng gạo nói.
Chát! Dương Lan Xuyên giơ tay tát vào mặt Khải Minh.
“Không cần nói nhiều như vậy, tôi cứ muốn nói đấy, Khải Minh, cậu có biết tôi chờ đợi giây phút này bao lâu rồi không? Tôi chỉ muốn có một ngày, có thể bắt được cậu, cậu đứng ở trước mặt tôi cúi đầu, tôi chờ giây phút này lâu lắm rồi!”
Chát! Dương Lan Xuyên lại giơ tay tát bên khác.
Chát! Dương Lan Xuyên với đôi mắt đỏ ướt nói: “Là tôi! Nhưng còn cậu thì sao? Sau khi cậu trở nên đẹp trai giàu có, liền đối xử với tôi như thế này, để tôi sống như một con chó, một con chó đi ăn xin khắp nơi, ngay cả Tuyết Mai đó cũng vậy, người phụ nữ rẻ mạt đó từ trước tới giờ không nhìn trúng cậu, cậu cũng giúp cô ta, chỉ có một mình tôi là cậu không giúp.”
“Là cậu có lỗi với tôi!”
Dương Lan Xuyên nói.
“Bây giờ thì tốt rồi, cậu đã rời khỏi nhà họ Khải.
Tôi cũng không ngại nói cho cậu biết, cậu muốn chạy trốn, cậu có thể trốn đi không? Cho dù cậu thoát khỏi nhà họ Long thì còn có nhà họ Mạc, nhà họ Lưu.
Rất nhiều gia tộc đang nhìn chằm chằm vào cậu, bây gið cậu chỉ là một con chó vô gia cư mà thôi!”
Dương Lan Xuyên tức giận tát Khải Minh thêm ba cái nữa.
Từ trước đến giờ, Khải Minh luôn là hình bóng ở trong trái tim Dương Lan Xuyên.
Thậm chí hình bóng đặc biệt này, đã chôn vùi trong lòng Dương Lan Xuyên lâu ngày cũng trở nên méo mó.
Lúc cậu được thả ra, Dương Lan Xuyên có chút cuồng loạn! “Tôi còn có thể nói cái gì, cô hiện tại có thể xỉ nhục tôi, thậm chí có thể giết tôi để trút giận!”
Khải Minh lắc đầu.
“Haha, cậu cho tới bây giờ đều không hiểu, tôi là cái loại con gái gì!”
Dương Lan Xuyên đẩy Khải Minh.
Sau đó, Dương Lan Xuyên hít một hơi.
“Khải Minh, nói thật cho cậu biết, tôi lần này bắt được cậu, không phải muốn bắt cậu về lập công!”
“Tôi có thể cho cậu một đường sống, chỉ cần cậu cúi đầu trước tôi, nói cậu sai rồi! Tôi liền có thể tha cho cậu, để cho cậu chạy trốn!”
Dương Lan Xuyên nắm chặt tay.
Mà những người khác, đều là thế lực của Dương Lan Xuyên, một cô gái rất sắc sảo, trong thời gian này đã huấn luyện ở trong nhà họ Long.
Đương nhiên, tất cả đều nghe theo cô ta.
“Cô…cô để tôi đi?”
Nghe thấy câu này, Khải Minh vô cùng ngạc nhiên.
Thật ra, bản thân vì một số việc mà ghét Dương Lan Xuyên, đã làm tổn thương cô ta rất nhiều lần.
Lần này rơi vào tay cô ta, Khải Minh còn nghĩ rằng, rơi vào tay cô ta còn tốt hơn rơi vào tay Long Tôn Sơn.
Nhưng mà, Dương Lan Xuyên nói sẽ tha cho cậu.
Về phần Dương Lan Xuyên, mặc dù rất ghét Khải Minh, nhưng cô ta muốn Khải Minh ngã xuống, sống như một con chó.
“Tôi đã nói nhiều như vậy, cậu lên tiếng đi chứt Cậu trả lời tôi đi!”
Chát! Chát! Chât! Nhưng mà Dương Lan Xuyên tuyệt đối không muốn Khải Minh phải mất mạng.
Loại tâm lý này có chút phức tạp, nói trắng ra, nó chỉ là không muốn bạn tốt, nhưng không chịu được để bạn bị tổn thương.
“Đúng vậy, chỉ cần cậu xin lỗi tôi, trong lòng tôi thấy thoải mái, tôi liền buông tha cho cậu!”
Dương Lan Xuyên nói.
Khải Minh suy nghĩ một lúc, vào lúc này Dương Lan Xuyên vẫn còn có thể nói những điều này.
Mà đối chiếu với việc cậu đã tàn nhẫn đối xử với cô ta vào ngày hôm đó.
Khải Minh có một chút cảm giác tội lỗi.
“Được rồi Dương Lan Xuyên, nếu hôm nay cô thật sự có thể để cho tôi đi, là tôi Khải Minh trước đây trách lầm cô, tôi sẽ không quên phần ân tình này của cô!”
Dương Lan Xuyên ôm vai quay đầu lại, khinh thường liếc sang một bên.
Mà thuộc hạ của cô ta thậm chí đã mở ra một con đường cho Khải Minh.
Sau khi Khải Minh gật đầu với Dương Lan Xuyên, liền chạy.
“Đợi đã!”
Dương Lan Xuyên đột nhiên ngăn Khải Minh lại.
“Sao vậy?”
Khải Minh hỏi.
“Khải Minh, lúc này, tương lai chúng ta có thể gặp lại nhau hay không cũng không quan trọng, tôi nhắc nhở cậu, nhà họ Mạc đặc biệt mạnh, bọn họ muốn chiếm đoạt nhà họ Khải của cậu không phải chỉ ngày một ngày hai, cũng sẽ không buông tha cậu, sau này cậu cần thận chút.
Nhà họ Long bây giờ là một con chó ở trước mặt nhà họ Mạc, sau này nhà họ Mạc vẫn sẽ tìm cậu, muốn bắt cậu! Nếu như lần này cậu có thể thoát thì thay tên đổi họ đi, nhà họ Khải sau này có chuyện gì thì cậu cũng đừng lộ diện nữa!”
Dương Lan Xuyên nói.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô Dương Lan Xuyên!”
“Còn nữa, cậu có biết tại sao tôi lại tha cho cậu không?”
Dương Lan Xuyên lại hỏi.
“Tại sao?”
“Bởi vì sau khi trải qua một số chuyện cùng một số người, tôi mới phát hiện ra, ngay từ đầu, cậu thật lòng yêu tôi, mà tôi không trân trọng đến cuối cùng!”
Dương Lan Xuyên với đôi mắt ướt át nói.
“Ừm, sau này cô cũng phải bảo trọng, tôi đi đây!”
Nói xong, Khải Minh quay lưng bỏ đi…