Mục lục
Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vastarel Chương 630: Kết thúc Trong đại sảnh nhất thời tất cả nhân viên đều ăn mặc chỉnh tề, trang trọng, ngay cả nhân viên khách sạn cũng không ngoại lệ.

Tất cả đều tập trung tại sảnh tầng 1 của khách sạn.

Nghe nói Văn chủ tịch Lão nhân gia sắp tới.

Mọi người đều rất phấn khởi, chưa từng có chuyện như vậy xảy ra.

Quản lý tiền sảnh Dương Hà cũng sắp xếp bộ đồ.

Đứng ở một bên chuẩn bị nghênh đón.

Hắn đã khẩn trương tới cực điểm.

“Vương a di, Thẩm thúc thúc, ta biết rất nhiều cô chú ở tập đoàn Long Đằng, bọn họ sắp tới, ta muốn xuống thăm, bằng không bọn họ tới, biết ta không xuống, nói không chừng sẽ trách tội ta không hiểu chuyện!! ” Trong rạp Vương Bằng giờ phú này để ly rượu xuống, nhìn về phía Vương Quế Phương nói.

“Đúng vậy đúng vậy, Vương Thiếu quen biết nhiều lớn như vậy, tập đoàn Long Đằng là khách, người đến từ đó, lúc nào cũng nên tới thăm!” “Mà này, Vương Thiếu, công việc kinh doanh lớn nhất của Thẩm gia chúng ta chính là một chuỗi mắt xích các nhà hàng thức ăn nhanh.

Tuy rằng không thể so với khách sạn quốc tế Long Đằng, nhưng là ở trong lĩnh vực ăn uống, Vương Thiếu gia cũng không thua kém.

Thiếu gia có thể giới thiệu Trương tổng, thông qua danh thiếp để khắc sâu ấn tượng là tốt rồi! ” Vương Quế Phương ngượng ngùng hỏi.

“Không có chuyện gì Vương a di, mặc dù tập đoàn Long Đằng, chủ tịch Vươn Hoa không biết, nhưng ta cũng không biết hắn, Trương tổng ta tương đối quen biết!” Vương Bằng đưa tay ra, lộ ra chiếc đồng hồ vàng trên tay.


Sau đó anh ta đứng lên với chiếc ví của mình.

“Đúng, đúng, tôi có thể trao đổi danh thiếp với Trương tổng.

Thật tuyệt khi được biết sơ qua, chúng ta cũng đi thôi!” Tam Thẩm (Dì ba) và những người khác cũng cười theo.

Sau đó đứng dậy, mọi người hướng cửa chuẩn bị đi.

Và trong tiền sảnh, không lâu sau, đã chật kín xe lớn và xe nhỏ.

Những người điều hành cấp cao của trụ sở tập đoàn Long Đằng, dù là bộ phận nhân sự hay bộ phận tài chính, chỉ cần là cấp cao, bọn họ đều đã tới.

Mọi người dìu một cụ già đã ngoài bảy mươi tuổi, bước đi hơi run bước xuống xe.

“Vương chủ tịch!” Dương quản lý ngạc nhiên nói, suýt nữa quỳ xuống.

“Nhanh! Phòng 602 trên lầu!” Còn chủ nhiệm Vương Hoa cả người run lên, vội vàng nói với trợ lý riêng.

Trương tổng ở phía sau càng tái mặt, vịn chủ tịch đi lên.

Dương quản lý nhìn xem ra cái này không phải tới đây để kiểm tra,,mà là giống với kiểu tới đón giá, chuyện gì xảy ra vậy? Phòng 602, đó không phải là phòng của Vương Bằng sao? Người Thẩm gia đang chuẩn bị xuống thang máy cũng xảy ra va chạm với chủ tịch Vương Hoa.

Vương Quế Phương đang định cúi đầu bày tỏ sự cung kính, chủ tịch hội đồng quản trị cũng không thèm nhìn cô.

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Vương Hoa trực tiếp bước vào phòng 602 của mình với sự giúp đỡ của trợ lý.

Và khoảnh khắc tiếp theo, một điều còn khiến mọi người ngạc nhiên hơn nữa đã xảy ra.

Vừa tới cửa.



Phụt! Ầm một tiếng, chủ tịch Vương Hoa thật sự trực tiếp quỳ xuống, sau đó toàn thân quỳ xuống, trên mặt già nua nước mắt cùng toàn thân run rẩy.

” Trời!” Vương Quế Phương nuốt nước miếng không thể tin được.

Và Vương Bằng cũng bối rối.

” Không biết Trần Thiếu gia đến, ta đáng chết, đáng chết!” Vương Hoa năm đó tham gia một số thương viện lớn, bên trên thương viện đã từng tận mắt chứng kiến Trần Thiếu.

Bây giờ tiếp vào tập đoàn Kim Lăng cấp trên điện thoại, nói thủ hạ muốn đuổi Trần Thiếu gia đi, hỏi xem hắn Vương Hoa tình huống như thế nào? Vương Hoa không thể tin được, vội vàng từ trong viện chạy tới.

Thoạt nhìn, người ngồi ở góc bàn rượu không phải Trần Thiếu, còn có thể là ai? Lý do vì sao tập đoàn Long Đằng vững chắc như vậy, là do phát triển ổn định bao nhiêu năm không phải trông cậy vào Lý tổng lo liệu sao? Nếu xúc phạm đến Trần Thiếu,tập đoan Long Đằng,liền phải xong đời! “Vương chủ tịch, ngươi có khỏe không? Ta chỉ muốn ăn bát phật nhảy qua tường, hắn trực tiếp muốn phái bảo vệ đem ta quăn ra ngoài!” Trần Hạo cười nhạt.

“Tôi đã biết!” Chủ tịch khóc thành hàng, và sau đó từ từ đứng lên với sự giúp đỡ của trợ lý.

” Dương Hà đâu?” Chủ tịch nhìn Trương tổng.

Còn Dương Hà thì ở ngoài cửa, cùng Vương Quế Phương xem một cảnh khó tin.

Nghe thấy tiếng gọi của chủ tịch.

Dương Hà chạy chậm đi qua.

“Chủ tịch, ngài thân thể thanh tú, sao có thể quỳ xuống đối với tên tiểu tử này được, tôi sẽ tìm người lo liệu hắn?” Dương Hà hung ác nói.

Chủ tịch dựng râu trừng mắt.

Đối với Trương tổng hét lên: “Đánh, đánh nó cho ta!” Trương tổng điềm nhiên nói: “Vâng!” Với một cái vẫy tay của ông, một số vệ sĩ riêng của chủ tịch đã đi thẳng vào.

Ấn Dương Hà trên mặt đất.

Ngoài ra còn có một vệ sĩ,còn cầm theo 1 cây gậy.

(định làm gi đây J) “Chủ tịch, tôi đã làm gì sai?” Dương Hà không phục nói.

Bụp! Có một âm thanh, và một cây gậy đã được cố định trên miệng.

Đột nhiên, máu mũi và miệng anh ta chảy ra.

Dương Hà nước mắt đầm đìa.

Mà bên sân mọi người nhìn thấy Vương Quế Phương và các cung nữ khác đều vô cùng hoảng sợ, mọi người đã từng thấy cảnh tượng như vậy chưa? Ầm!Bụp Bụp! Anh chàng vệ sĩ liên tục tát vào miệng người quản lý.

Những chiếc răng bị đập bay ngang dọc, máu phun ra một cách điên cuồng.

Đến cuối cùng, đập đến nổi người không giống người, quỷ không giống quỷ.

Dương Hà nằm trên mặt đất, toàn thân co giật! “Trương tổng, chuyện này xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Dương Hoa đã ăn gan hùm mật gấu sao?” Chủ tịch liếc nhìn Dương Hoa, sau đó nhìn về phía Trương tổng hỏi.

“Vừa rồi tôi có hỏi mấy trợ lý của Dương Hoa.

Sở dĩ anh ta dám làm chuyện này, tất cả đều là bởi vì Vương Bằng gọi cái này.



Trước đó gọi điện thoại cho Dương Hoa!” Trương tổng lạnh lùng.

Mặc dù biết Vương Bằng, nhưng cũng biết cha của Vương Bằng. Đam Mỹ Hài

Nhưng bây giờ Vương gia căn bản có thể bị phán tử hình.

Trương tổng đương nhiên phải cắt hết quan hệ.

Chưa kịp nói xong, vệ sĩ đã bắt được Vương Bằng và kéo Vương Bằng qua.

“Trương tổng, các ngươi làm gì? Cha ta là…” “Bụp!” Hắn nói chưa nói xong đã ăn cái tát mạnh vào miệng.

” Hại khách sạn Long Đằng ta, thật là không chịu nổi, vả cho ta ngàn cái!” Chủ tịch nói.

“Cái gì?” Vương Bằng bị mù.

Các vệ sĩ đã thay phiên nhau.

Vương Quế Phương trong lòng sợ hãi.

“Trần Hạo cái này...

Đây là có chuyện gì?” Thẩm Nam cũng sợ hãi, không ngờ tin nhắn báo cáo của Trần Hạo lại gây rắc rối lớn như vậy.

Còn Vương Quế Phương thấy rõ ràng bên trong sự tình, cô ta nuốt một miếng nước bọt, sợ rằng mình cũng bị đánh..

Cô ta cũng bước đến bên cạnh Trần Hạo.

Bây giờ, hiển nhiên đứng cạnh Trần Hạo là an toàn nhất.

Chẳng mấy chốc, Vương Bằng đã bị đánh chảy cả máu mặt mũi, tay của bốn năm vệ sĩ đều sưng tấy, Vương Bằng bị nhấc bổng ném ra khỏi khách sạn.

Những lời xin lỗi lặp đi lặp lại của chủ tịch khiến Trần Hạo cảm thấy có chút vui mừng.

Nhưng Vương Quế Phương rất ngạc nhiên.

Chuyện gì đã xảy ra? Chỉ vì một tin nhắn báo cáo mà chủ tịch hội đồng quản trị liền không tiếc đánh Vương Bằng.

Điều này quả thực vượt qua ngoài sức tưởng tượng.

Sao vậy! Từ kinh nghiệm nhiều năm nói cho cô biết, chuyện này hoàn toàn không sai! Và ông chủ tịch vô cùng sợ anh ta.

Lúc này, bà lặng lẽ kéo con gái Thẩm Nam sang một bên.

Bà ta nhất định sẽ hỏi một chút Trần Hạo đến cùng về lai lịch.


Tại sao gọi hắn là Trần Thiếu? Cũng không thể, hắn là Trần Thiếu Kim Lăng sao? Âm thanh bên ngoài vang to: “Bạch Tiểu Phi, ngươi làm sao vậy? Sao lúc này mới tức giận rồi lại cười?” Hồ Tuệ Mẫn hỏi.


“Nhìn cuốn tiểu thuyết, thật sự không nói nên lời.


Tác giả nói hôm nay và ngày mai mới có một bản cập nhật, nhưng rất vui vì anh ấy nói bộc phát vào ngày 15, và anh ấy đang chuẩn bị cho ngày 15.


Đồng thời tác giả hứa, ngày 15 về sau, mọi thứ sẽ ổn định trở lại! ” Hồ Tuệ Mẫn: “nhàm chán…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK