Mục lục
Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô bị điên à?”

Khải Minh mắng.

“Hừ, không phải vừa rồi anh Phi chỉ thua thôi sao? Cậu có cần kích động vậy không? Cũng không nhìn lại xem mình là ai, có giỏi thì lên tỉ thí đi!”

Từ Dương Dương chửi rủa.

Dường như cô ta muốn trút hết những tức giận lên người Khải Minh.

Ngay lúc đó, cô ta cầm một chai nước khoáng đổ thẳng lên người Khải Minh.

Khải Minh tránh sang một bên, lúc này cậu cũng tức giận, muốn thẳng tay tát vào miệng Từ Dương Dương.

May mắn thay, một nhóm bạn học đã vây quanh và kéo Từ Dương Dương đi.

Vì thế mới không xảy ra xung đột.

Lúc này, một trọng tài đã vào sân.

Anh ta đến trước mặt Thẩm Quân Văn.

Anh ta nói với Thẩm Quân Văn: “Trước giờ tôi chưa từng thấy ai trẻ tuổi như vậy mà có thể thực hiện một động tác tiêu chuẩn và hoàn mỹ như vậy.

Cậu xứng đáng là quán quân của đoàn thanh niên Hải Phòng!”

Vị trọng tài này trông gần bốn mươi tuổi, chắc chắn là một nhân vật nổi tiếng trong ngành.

Thẩm Quân Văn chỉ lắc đầu, nở một nụ cười gượng gạo.

“Ha ha, như vậy cũng được coi là động tác tiêu chuẩn hoàn mỹ, vậy tôi sợ có người chưa từng được nhìn thấy động tác tiêu chuẩn thật sự rồi?”


Đúng lúc này, một giọng nữ bất mãn vang lên.

Về phần Hồ Huệ Mẫn, cô ta liếc nhìn Khải Minh còn đang tức giận, sau đó tầm mắt rơi về phía Thẩm Quân Văn vô cùng có khí chất, quả thực Thẩm Quân Văn chưa từng khiến mọi người thất vọng.

Giọng nói vừa cất lên, toàn bộ mọi người đều im lặng, không gian chìm vào yên ắng.

Họ lần lượt nhìn về phía cô gái vừa lên tiếng.

Cô gái này không phải ai khác mà chính là Phương Di.

Ban đầu, sau khi xem trận đấu giữa hai người, Phương Di và Bảo Nhi đã chuẩn bị rời đi.

Nhưng không ngờ, Phương Di vừa nghe thấy lời khen của trọng tài dành cho Thẩm Quân Văn, hơn nữa mọi người còn hét lên gọi tên Thẩm Quân Văn.

Vốn dĩ Lương Phi đã thua, Phương Di sẽ không ghét Thẩm Quân Văn vì anh ta.

Nhưng, Phương Di có chút khó chịu khi nghe mấy lời đó.

Dù là khen đi chăng nữa thì lời khen này rõ ràng là quá đáng.

Những người quen biết hai nữ thần trong trường đều không nói nữa.

Thấy ai đó nói không hay về Thẩm Quân Văn, tất nhiên cô ta không vui.

Hơn nữa cô ta cũng không biết thực lực của hai cô gái này.

“Đương nhiên, cái gì mà quán quân tỉnh, ở trước mặt cô ấy cũng chỉ là tên học trò thôi!”

Phương Di chỉ vào Bảo Nhi.

Sau đó cô ấy nhẹ giọng nói: “Bảo Nhi, so tài với anh ta chút xem, giúp anh ta cải thiện chút trí nhớ!”

Phương Di cũng tức giận nói.

Bảo Nhi đương nhiên sẽ không muốn tự nhiên lại đối đầu với người khác, dù sao thì những cuộc thi như thế này, nếu Bảo Nhi muốn tham gia thì cô ấy đã tham gia rồi.

Tuy nhiên, cô ấy chưa từng tìm được đối thủ thích hợp.



Họ lặng lẽ quan sát tình cảnh trước mắt.

“Được rồi, đừng nói nữa!”

Bảo Nhi nhẹ nhàng kéo tay Phương Di và ra hiệu cho cô ấy rời đi.

“Nói như vậy, cô đã thấy động tác tiêu chuẩn rồi sao? Mấy người, đang ghen tức cái gì chứ?”

Hồ Huệ Mẫn nói.

Cô ấy liền lắc đầu, chuẩn bị rời đi.

“Đừng đi, có năng lực thì đấu thử xem”

Hồ Huệ Mẫn cười đắc thắng.

“Huệ Mẫn đừng nói nữa, tôi sẽ không so đo với con gái, cậu cũng biết đấy, tôi không bao gið đánh phụ nữ!”

Thẩm Quân Văn nở một nụ cười gượng gạo.

Tuy nhiên, Bảo Nhi đã ngay lập tức dừng lại.

Sau đó, cô ấy quay lại và nhìn Thẩm Quân Văn.

“Được rồi, tôi có thể đấu với anh một trận!”

Tất cả đều là bởi vì lời nói của Thẩm Quân Văn, không đánh phụ nữ, mấy người con trai đều như vậy, cho rằng con gái sinh ra đã yếu hơn con trai, không gì có thể so với con trai? Và đây là lý do tại sao cả cô và Phương Di đều không đủ tư cách để tham gia vào việc của gia tộc.

Từ nhỏ, Bảo Nhi ghét nhất câu này.

Vì vậy, cô ấy đã đồng ý.

“Yeppl”

Phương Di phấn khích hét lên.

“Nữ thần định ra tay?”

Tất cả các chàng trai đều bị hớp hồn, thậm chí nhiều cô gái cũng phải ghen tị.

Khải Minh cũng bất động nhìn Bảo Nhi.

Không ngờ, Bảo Nhi cũng hiểu những điều này.

Về phần Thẩm Quân Văn, một động thái đúng vào thời điểm đó đã khiến mọi người càng hò hét to hơn.

Bởi vì Thẩm Quân Văn đã tìm thấy một mảnh vải đen và bịt mắt lại.

Quá bá đạo! Quá ngầu! Vào lúc này, Thẩm Quân Văn ra hiệu cho Bảo Nhi: “Bắt đầu đi!”

Đối mặt với sự khinh thường ra mặt này, Bảo Nhi không nói gì hết.

Cô ấy lao tới thật nhanh, tung cú đá cực nhanh.

Bụp! Một âm thanh vang lên, nó trực tiếp đá vào mặt Thẩm Quân Văn.

“Wow, đây mới đúng là trận đáng xem!”

Không khí trở nên sôi động trở lại.

Thẩm Quân Văn nhún vai bất lực trước khán giả, ý nói muốn đấu thì đấu.

Ngay sau đó, Bảo Nhi thay xong quần áo đã trở lại.

Bảo Nhi buộc tóc đuôi ngựa lại mang đến một phong cách hoàn toàn khác lạ.

Tuy nhiên, Thẩm Quân Văn không có thời gian để kháng cự, anh ta quay cuồng rồi đập mạnh xuống đất.

Tốc độ nhanh và vô cùng quyết liệt.



Cảnh tượng vừa rồi khiến tất cả những người có mặt đều phải hít một hơi thật sâu.

Thẩm Quân Văn xấu hổ đứng dậy khỏi mặt đất, cởi bỏ tấm vải bịt mắt và nhìn Bảo Nhi một cách kinh hoàng.

Ngay cả Hồ Huệ Mẫn cũng chết lặng, bởi vì cô gái này thực sự quá mạnh mẽ.

Và Bảo Nhi, vào lúc này, đối mặt với Thẩm Quân Văn, người sắp đứng không vững trên đôi chân của mình, đưa ngón tay vẫy vẫy, ra hiệu cho anh ta tấn công.

Thẩm Quân Văn tức giận, trực tiếp lao tới.

Bụp! Tuy nhiên, nhanh hơn, Phương Bảo Nhi thực hiện một quả đá phạt tròn, Thẩm Quân Văn trực tiếp bay ra khỏi sân như diều gặp gió bị đứt.

Mọi người há hốc miệng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.

Ngay cả Khải Minh cũng bị sốc.

Quá khỏe.

Thẩm Quân Văn vốn đã rất mạnh, nhưng trước mặt Bảo Nhi lại trở nên nhỏ bé, không thể ngăn cản được, còn khiến bản thân phải chịu xấu hổi “Anh Quân Văn!”

Lý Văn Đào và những người khác đến và giúp Thẩm Quân Văn đứng dậy, lấy tay che ngực của mình.

Thẩm Quân Văn đau đớn, trán đẫm mồ hôi, khuôn mặt đầy vẻ ngưỡng mộ.

Ngay cả Lương Phi cũng thầm ngưỡng nộ.

“Đánh thật tốt, cậu thật lợi hại!”

Từ Dương Dương nhìn Thẩm Quân Văn, người đã đánh bại Lương Phi, lại bị cô gái ở lớp bên cạnh làm bẽ mặt.

Mặc dù Thẩm Quân Văn và anh trai cô ta là bạn tốt nhưng anh ấy vẫn đứng dậy và vỗ tay, khán giả cũng kích động đứng dậy.

“Hừm, người lợi hại nhất cũng không phải là đối thủ của cô ấy.

Cảm giác mấy người con trai các cậu thật nhàm chán!”

Phương Di tự hào nói.

“Chàng trai nào chưa cảm thấy thuyết phục thì có thể thách đấu với cô ấy?”

Phương Di nói một lần nữa.

Tuy nhiên, các chàng trai lần lượt cúi đầu xuống, rõ ràng là tất cả đều bị sốc.

Lý Văn Đào cũng không dám đi lên, dù sao Thẩm Quân Văn thực lực như vậy còn bị hạ, anh ta không phải là đối thủ.

“Đúng rồi, Khải Minh không phải rất giỏi sao? Tại sao không lên?”

Từ Dương Dương quay đầu nhìn về phía Khải Minh phía sau, châm chọc nói.

“Có người thật ngốc.

Vừa rồi còn tán thưởng Thẩm Quân Văn? Hiện tại không dám tán thưởng nữa sao?”

Từ Dương Dương nói.

Hơn nữa, không biết cô ta có cố ý hay không, lúc này chân cô ta hơi nhúc nhích, vừa hay giẫm lên chân của Khải Minh.

Cô ta đang đi giày cao gót, đế chắc chắn, giẫm lên một chân của Khải Minh khiến cậu đau đớn nghiên răng nghiến lợi! “Cút ra chỗ khác!”

Trong lúc vội vàng, chân Khải Minh đá lên người của Từ Dương Dương, Từ Dương Dương ngã xuống phía trước.


“Khải Minh, cậu… cậu dám đánh tôi?”


Từ Dương Dương không ngờ Khải Minh lại dám ra tay, dám đạp ngã cô ta ở nơi công cộng, Từ Dương Dương đương nhiên tức giận đến phát điên.


“Anh Đào! Cậu ta… cậu ta đánh eml”


Từ Dương Dương hét vào mặt Lý Văn Đào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK