Mục lục
Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà tiếng động này cũng có không ít người xung quanh nghe thấy.

Trong phút chốc, tất cả đều nhìn về phía bên này.

Ông chủ trung niên không quên liếc nhìn sang bên này một lần, nhưng cũng không nói gì cả.

Mở quán bar KTV thì có ông chủ nào mà không có bối cảnh, người đông chuyện nhiều, cái gì cũng có thể sợ nhưng nhất định không sợ mấy chuyện rắc rối cỏn con này.

Vì thế nên ông ta cũng không quá để ý.

Cùng lúc đó.

Phía khu ghế dài trong quán bar.

“Ö? Là cậu ta sao?”

Một cô gái cũng nghe thấy tiếng ầm ï bên này, vì thế bàn nhìn sang, sau khi vừa nhìn thấy đã kinh ngạc nói ra tiếng.

“Thế nào? Ngô Thiên Phước, cô quen biết người kia à?”

Ngồi bên cạnh cô gái này có cả nam lẫn nữ, tất cả đều rất trẻ tuổi, mọi người cùng đến quán bar để chơi, có khoảng cỡ mười mấy người.

Cô gái tên Ngô Thiên Phước trả lời.

“Ừ, có quen biết!“ Ngô Thiên Phước gật đầu.

“Khụ khụ, Ngô Thiên Phước có người nhà làm trong đội cảnh sát, từ nam chí bắc, người nào mà không quen biết chứ.


Ngô Thiên Phước, nói cho chúng tôi biết chút đi, người kia có lai lịch thế nào vậy? Nhìn dáng vẻ rất xuất sắc nha!”

Có một chàng trai nói với giọng đầy mỉa mai.

Dù sao thì người trẻ tuổi ra ngoài chơi, nhất là đến nơi ngập tràn trai xinh gái đẹp như quán bar thì ai mà chẳng muốn khiến cho người khác chú ý đến mình chứ, trước mặt mọi người lúc nào cũng muốn khoe khoang một chút.

Nhưng mà, những người có bản lĩnh để khoe khoang thì rất ít.

Nhìn thấy có người quá kiêu ngạo, đương nhiên là muốn tìm hiểu rõ hơn một chút.

“Thật ra tôi không thân với cậu ta lắm, chỉ là sáng nay lúc phá án có gặp qua một lần mà thôi, cậu ta là bạn học cấp ba với một đồng nghiệp của tôi!”

Ngô Thiên Phước nói.

Thật ra Ngô Thiên Phước cũng không hẳn là bạn của Hồ Đức Mẫn, sáng hôm nay cô ta còn đến khiêu khích Khải Minh, hỏi cậu có bạn gái hay không nhưng đó chỉ là để trêu đùa chút mà thôi.

Hiện tại, chuyện buổi sáng đã bị đè xuống, tuy nhiên vẫn có rất nhiều điều bí ẩn.

Bao gồm cả việc Hồ Đức Mẫn cũng cảm thấy tò mò với Khải Minh.

Vì sao lại như vậy? Bởi vì người đến nhắc nhở các cô chính là Khải Minh, chẳng qua lúc ấy tất cả mọi người đều không chú ý đến thôi.

Nhưng không ngờ rằng lại xảy ra chuyện thật.

Rồi sau đó tất cả mọi chuyện đều rất rõ ràng, trong khoảnh khắc nguy cơ sống còn, mấy cô gái đều được cao thủ cứu ra.

Hơn nữa người cao thủ này lại không có ý muốn để lộ thân phận, giống như đã được người khác nhờ vả, thuận tay giúp một chút.

Bởi vậy Hồ Đức Mẫn và Ngô Thiên Phước mới mạnh dạn suy đoán.

Nhất là sau khi trở về, Ngô Thiên Phước bắt đầu hoài nghi có phải là Khải Minh tìm người đến cứu bọn họ hay không.

Dù sao Hồ Đức Mẫn và Khải Minh là bạn học cấp ba, cậu lại biết rõ tình huống, vì thế mà hiểm nghi của cậu là lớn nhất.



Nhưng nghỉ ngờ chỉ vừa mới nhú lên đã bị Hồ Đức Mẫn phủ quyết ngay, còn nói không có khả năng.

Khải Minh không có bản lĩnh lớn như vậy.

Vốn cô ta đang muốn triệu tập Khải Minh nhưng mà phía trên lại xóa án này đi, vì thế sau đó các cô cũng không có cách nào điều tra nữa.

Còn tiệc mừng công sẽ tổ chức vào ngày mai, Ngô Thiên Phước nghĩ thầm hôm nay đến quán bar hai lần đều không mấy vui vẻ, vừa hay tối nay bạn mời đến, cho nên cô ta muốn đến quán bar yên lặng uống rượu.

Không ngờ rằng lại gặp được Khải Minh.

Hơn nữa nhìn cậu giống như đang đi gây chuyện vậy! Vì thế mà càng làm cho Ngô Thiên Phước thấy tò mò hơn.

“Chà chà, sao cậu ta lại to gan như vậy nhỉ, chỉ ba người mà dám đi gây chuyện, cô không hỏi đồng nghiệp của cô xem lai lịch của bạn học cô ta thế nào sao?”

Mấy cô gái lại hỏi.

“Tôi biết cậu ta, cậu ta à, lúc còn học cấp ba chính là một thằng nhóc nghèo hèn, chính là loại nghèo mạt rệp.

Sáng nay khi tôi nhìn thấy cậu ta thì cậu ta đang một mình uống rượu trong quán bar, không ngờ tối nay lại gặp lại nữa, ban đầu tôi thấy cậu ta rất thành thật nhưng bây giờ vừa nhìn đã biết là loại lưu manh rồi, hừ! Là loại không có tương lai!”

Ngô Thiên Phước nói.

“Thì ra là như vậy à, mẹ kiếp, nhà nghèo mà cũng dám chạy đến đây làm màu, xem lần này Lý Bảo Minh xử đẹp cậu ta thế nào, ông chủ Lý Bảo Minh nổi danh khắp cả con phố này đấy!”

Một người khác nói.

“Còn không phải sao, khoảng cỡ ba tháng trước có người đến quán bar gây chuyện, bị Lý Bảo Minh chỉnh chết đi sống lại”

Thêm một cậu trai khác phụ họa nói theo.

Mấy người bọn họ là đang hóng chuyện vui với náo nhiệt.

Còn Ngô Thiên Phước thì thế nào? Cô ta thầm nghĩ cả hai bên đều không phải người tốt lành gì, đấu tranh nội bộ mới tốt, vì thế cũng không muốn quản, cùng lắm thì ngồi yên chuẩn bị tỉnh thần để báo cảnh sát mà thôi.

“Xoảng!”

Đúng lúc này, Khải Minh không cần thận làm đổ một cái bình hoa bày trên bàn.

Tạo ra tiếng “xoảng”

giòn tan rõ ràng.

Càng hấp dẫn ánh mắt của mọi người hơn.

“Mấy anh này, các anh không đúng rồi đó, đi đến chỗ này, không gọi một chai rượu thế mà còn đập vỡ bình hoa của chúng tôi nữa!”

Nữ tiếp viên biết ba người này đến không mang theo thiện ý nên lập tức khoanh tay cười lạnh nói.

“Không phải làm vỡ một cái bình hoa thôi sao, nói giá tiền đi, tôi bồi thường cho mấy người!”

Hoàng Vĩnh Hào nói.

“Được thôi, anh đúng là thẳng thắng, có điều giá cả cụ thể còn cần ông chủ chúng tôi đến đây thương lượng với các anh!”

Tiếp viên nhìn về Lý Bảo Minh ngồi ở quầy bar bên kia.

Mà Lý Bảo Minh cũng đã bắt đầu đi về phía bên này.

“Chuyện gì?”

“Ông chủ, ba người này không gọi chút rượu nào, lại còn đập bể một bình hoa của chúng ta nữa, có lẽ chính là đến gây chuyện! Nhưng mà bọn họ nói, bọn họ sẽ đền tiền cái bình hoa bị vỡ!”

Nữ tiếp viên nói.



“Ha ha, chịu bồi thường tiền là được rồi.

Tôi nói này người anh em, mấy người đúng là ăn gan hùm mật gấu, thế mà cũng dám trêu chọc Lý Bảo Minh tôi, cứ tính thế này đi, tiền cái bình này tôi cũng không lấy nhiều lắm, thôi thì bồi thường cho tôi một tỷ đi!”

Lý Bảo Minh hút một hơi thuốc lá, rồi cười lạnh nói.

Lúc này, tất cả mọi người trong sảnh đều nhìn về phía bên này.

Cuối cùng cũng xảy ra xung đột, mọi người đều ôm dáng vẻ xem náo nhiệt.

Mà lúc này D.J cũng đã tắt nhạc đi.

Đồng thời không ít cậu trai nhuộm tóc xanh đỏ tím vàng hay đến quán bar này chơi cũng bắt đầu vây quanh Khải Minh lại.

“Anh Minh, có chuyện gì vậy?”

Một cậu trai hỏi.

“Không có việc gì không có việc gì, chỉ là đập vỡ một cái bình hoa, anh muốn cậu ta bồi thường cho anh!”

Lý Bảo Minh cười: “Thấy không người anh em, hôm nay nếu các người không lấy ra một tỷ để bồi thường cho tôi, vậy chỉ sợ các người không ra khỏi đây được rồi!”

Phía sau có không ít mấy tên lưu manh đang lắc cổ bẻ khớp tay, dáng vẻ chờ lệnh là xông lên.

Thế nhưng Khải Minh lại cười nhạt: “Lý Bảo Minh, không ngờ ông vẫn bá đạo như vậy, chỉ vỡ một cái bình hoa mà dám đòi một tỷ, ai cho ông cái gan đó vậy? Hơn nữa, ông có còn nhớ tôi không nhỉ? Chúng ta đã từng gặp nhau rồi!”

“Ô? Gặp rồi?”

Lý Bảo Minh hơi ngẩn ra, sau đó đột nhiên nhớ ra: “Tôi còn nghĩ sao thằng nhóc này thấy quen mặt như vậy, thì ra cậu chính là bạn trai của con gái nhà họ Dương? Chà, tôi còn nghĩ là ai đó? Thằng nhóc, cậu đúng là không có kiên nhẫn, lần trước dạy dỗ cậu còn chưa đủ sao?”

“Tôi nói cho cậu hay, hôm nay cậu nhất định phải lấy ra được một tỷ để bồi thường cho tôi, còn nếu mà không lấy được thì cậu có thể ngẫm hậu quả được rồi đó!”

Lý Bảo Minh cười nhạt.

Mà lúc này Bảo Quốc mới đứng lên: “Được thôi, tôi đi chuẩn bị tiền cho ông, đợi lát tôi trở về liền!”

“Đại ca, coi bộ là muốn đi gọi người đấy!”

Một tên đàn em nói.

“Cứ để cậu ta đi gọi, tôi muốn thấy cậu ta có thể gọi ai đến!”

Lý Bảo Minh cười đầy khinh thường.

“Mẹ kiếp mẹ kiếp, quậy lớn thêm nữa đi, thằng nhóc này dám khiêu chiến với Lý Bảo Minh, chẳng lẽ không biết trong quán bar của Lý Bảo Minh cũng có phần của anh Đại Đầu sao, mấy thằng nhóc này không còn muốn sống ở Hoàn Kim nữa à?”

Mấy tên con trai ngồi bên dãy ghế của Ngô Thiên Phước hưng phấn nói.

“Ngô Thiên Phước, không phải cô nói cậu ta là bạn học của đồng nghiệp cô sao, có muốn giúp đỡ cậu ta hay không?”

Có một cô gái hỏi.

“Hừ, giúp cậu ta làm gì, châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình.


Tuy rằng tiếng xấu của Lý Bảo Minh rất rõ ràng nhưng Khải Minh cũng không thèm nhìn xem người đó có phải là người mà cậu ta có thể đụng đến được hay không?”


Ngô Thiên Phước khoanh tay nói.


Nhưng chỉ một lúc sau.


Trong quán bar có vài người kêu lên: “Mấy người mau nhìn xem, đó không phải là anh Đại Đầu sao? Anh Đai Đầu tới rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK