Khung cảnh cũng im ắng.
“Sư huynh!”
Ở cửa Đạo Đồng đều cúi đầu.
“Sư phụ chờ đợi khách quý đã đến!”
Hắn nhẹ nhàng nói, sau đó quét tới đám người, mỉm cười nói: “Xin hỏi vị nào là Trần Hạo thiếu gia đên từ Nam Dương? “Là ta!”
Trần Hạo nhíu mày, không ngờ người điều hành ma quái này thật sự có chút thần bí, có thể tính là ta nhất định sẽ tìm đến ngươi.
”
Trần Hạo thiếu gia, gia sư chờ ngài đã lâu, đã pha trà cho người, mời người đi cùng!”
Đạo sĩ trẻ cúi đầu.
Trần Hạo ngạc nhiên.
“Chủ nhân của ngươi nói ta biết ta tới khi nào? Hắn tính toán rồi sao? Ta nhớ tới, Dương Vệ tối hôm qua lên tiếng chào hỏi, người điều hành ma quái này,đều biết được thân phận thật của ta sao?”
Trần Hạo không thể tin được, ngoại trừ Linh khí giống như Thái Dương Đồ, trên đời thật sự có người có thể có loại thực lực này chăng.
Nói trắng ra, Trần Hạo vừa biết ơn người bí ẩn, vừa ghen ghét người bí ẩn.
Vì biết tất cả, nên Trần Hạo rất ghét những người như vậy.
”
Một năm trước đó, gia sư liền đã tính tới!”
Không nghĩ tới, Đạo Đồng không chút chậm trễ nói.
Để Trần Hạo trong lòng không khỏi chấn động.
Đã lợi hại như vậy, vậy ta hôm nay nhất định phải mở mang kiến thức một chút.
“Dẫn đường!”
Trần Hạo nói.
Khi người đàn ông bước vào phòng đạo quán, là cung phụng tượng thần đại đường, xuyên qua đại đường, là một đạo nội đình.
Nội đình bên trong, tràn đầy lư hương hương khói nghi ngút.
Một cụ già sắp mất, ngồi xếp bằng trước lư hương, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trước mặt có bàn trà, hương trà tràn ra bốn phía.
“Trần Hạo thiếu gia, đã lâu không gặp!”
Nghe thấy tiếng bước chân của Trần Hạo, khuôn mặt hạch đào của ông lão từ từ ngẩng lên, mở mắt ra.
Và Đạo Đồng trẻ tuổi đó, đã tự mình ra ngoài.
“Ngươi tính tới hết tất cả hả? Ta không tin!”
Trần Hạo nói xong khoanh chân ngồi xuống.
“Không phải hết tất cả, lão sưu cũng chỉ có thể tính đến người thân!”
Quỷ tính tử đại sư cười khổ nói.
“Vậy ngươi chắc hẳn cũng biết, ta chuyến này là tới làm gì đúng không?”
“Trần Thiếu là đến để tìm người!”
Quỷ đại sư nói tiếp.
“Được rồi ngươi tính đi, người tôi đang tìm ở đâu, nếu tính được thì dù là tiền hay bất cứ thứ gì trên đời này, ngưới cứ nhắc đến!”
Trần Hạo nói.
“Ha ha, đừng lo lắng Trần Thiếu gia, trước khi tính đến bọn họ, Trần Thiếu gia có muốn tính cho chính mình không? Ví dụ như tính toán vận mệnh, tương lai của mình, tha thứ không dám giấu giếm, Trần Thiếu ấn đường hiện ra hồng mang, chỉ sợ không lâu, sẽ là có thảm họa.! ”
Quỷ đại sư nâng lên mắt, nhìn xem Trần Hạo rồi cười nói.
Những lời này, lại là để cho Trần Hạo trong lòng hơi hồi hộp một chút, cái này quỷ đại sư, hẳn là thật tinh thông xem bói, cái gì đều bị hắn nói chuẩn.
Thái Dương Đồ dự đoán mình đích thực sẽ gặp đại kiếp.
Mà lại là Sinh Tử kiếp.
Tôi đến đây để tìm Hải vương cung trong chuyến đi của mình, chỉ để hiểu bí mật của Sinh Tử kiếp, người phụ nữ áo trắng, có mối liên hệ gì với vị thần trong cổ mộ đó! “Tôi đã biết những gì ông nói, nhưng điều tôi quan tâm nhất bây giờ là liệu tôi có thể tìm thấy người tôi đang tìm kiếm, người tôi đang tìm kiếm, họ còn sống hay không?”
Trần Hạo tin tưởng hắn tám chín điểm, liền hỏi.
“Xem ra Trần Thiếu gia, người mà ngươi tìm rất quan trọng với ngươi, vậy thôi, để ta bói cho Trần Thiếu gia trước đã!”
Quỷ đại sư nhẹ gật đầu.
Sau đó, ông ta giơ tay vẫy vẫy.
Đột nhiên, rèm cửa và cửa sổ tứ phía tự động rơi xuống.
Sau đó tấm gỗ ở giữa mặt đất tự động mở ramột khung cùng loại với cổ đại loại kia Cửu Long ngậm châu cỡ lớn và các thiết bị xuất hiện.
Khung nghi lễ này dường như được đổ bằng đồng.
Chỉ là miệng của những con rồng không phải là chuỗi hạt mà là những đồng tiền lớn.
“Trần Thiếu gia, xin đem tay của ngài, đặt ở tùy ý hai đầu rồng!!”
Quỷ đại sư nói.
Trần Hạo đến và làm theo lệnh.
Chạm vào đầu rồng lạnh lẽo, không qua bao lâu, chín Cửu Long hai mắt đột nhiên sáng lên, sáng lên một đạo ánh sáng màu lục, toàn thân sáng bóng, giống như chín con rồng này còn sống.
Trần Hạo kinh ngạc nhìn.
Không bao lâu..
Phút chốc vài tiếng.
Đồng tiền miệng chín Đồng Long rơi xuống đất, bày thành một hình dạng.
Quỷ tính tử đã đi tới.
Ông ta bắt đầu quan sát kỹ những đồng tiền này.
Thật lâu sau, ông khẽ gật đầu.
“thế nào?”
Trần Hạo hỏi.
Nói thật, Trần Hạo trong đầu hiện tại có quá nhiều câu hỏi, nhưng nói trắng ra,anh vẫn là không thể tin được lão nhân gia này, cho nên Trần Hạo mới yêu cầu hắn tính toán kết quả người mà anh tìm, nếu mà ông ta.
có thể phân tích ra tám chín phần mười, thì Trần Hạo mới có thể chân chính tin tưởng hắn.
“Đã có đáp án, quẻ tượng bên trên biểu hiện, Quẻ cho thấy Trần Thiếu gia có nhân duyên, chỉ cần tìm được nhân duyên này mới có thể gặp được người mình muốn gặp!”
“Và người Trần thiếu gia muốn gặp vẫn còn sống!”
Ông già cười nói.
Trần Hạo nhíu mày: “Vậy thì ông có biết, người tôi muốn gặp ở đâu không?”
Trần Hạo có chút kích động hỏi.
Quỷ tính tử lắc đầu: “Vị trí của cô ấy rất mơ hồ, có vẻ gần mà không gần, xa có vẻ không xa, có vẻ đông mà không phải đông, tây mà không phải tây! Không thể nhìn rõ, thực tế là thấy không rõ! ”
“Bởi vì quẻ tượng bên trên biểu hiện,ngươi còn vướng một đoạn duyên phận, và tâm của ngươi cũng không thành, tâm không thành, liền không có thiên cơ có thể nói!”
.
Duyên phận? Trần Hạo trong lòng kỳ quái.
Kể từ khi yêu Tô Đồng Hân thời đại học, trong lòng tôi đã không còn cô gái nào khác.
Thế duyên phận ở đâu nữa? (ở Tần Lam chứ ở đâu) Đối với Tần Nhã? Tôi chỉ có cảm giác có lỗi với cô ấy, loại tâm lý này rất phức tạp, tôi không yêu cô ấy, nhưng tôi sẽ chủ động quan tâm cô ấy, nhưng tôi đã quyết định giải thích mọi chuyện cho cô ấy.
Đối với chị Lam? Tôi đối xử với cô ấy như em gái ruột của mình, mặc dù cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, nhưng cô ấy đến từ đâu? Về phần Triệu Nhất Phàm, liền lại càng không cần phải nói..
“Ta không có duyên phận! Ngoại trừ Đồng Hân ta tìm, ta không có tình yêu nào khác.”
Trần Hạo nói.
“Ha ha, số mệnh của thế giới, cái gọi là định mệnh của thế giới, là số phận của thế giới của bạn.
Nếu ngươi không có tình yêu bây giờ, không có nghĩa là ngươi sẽ không có nó trong tương lai, bởi vì tình yêu của ngươi đi theo con đường của thiên đạo và đã được vun đắp qua nhiều thế hệ! ”
Quỷ tính tử cười nói.
“Ta không tin, yêu và không yêu, là ta quyết định! Cái gì thiên đạo, ta ghét nhất các người những ngày giảng thiên đạo, vận mệnh của ta đều ở trong tay của ta!”
Trần Hạo trong lòng dâng lên một tia tức giận.
Hiện tại quá ghét loại này bị người khác chi phối cảm xúc.
“Trần Thiếu gia, không phải do ngươi không tin! Quẻ cho thấy ngươi quả nhiên có nhân duyên nhưng chưa tới, mặc cho ngươi đạp phá hay đủ mọi cách, cũng tìm không thấy chỗ ngươi yêu, ngươi sẽ không tìm được tình yêu của ngươi! ”
Quỷ tính tử lắc đầu.
Trần Hạo hít sâu một hơi hỏi: “Vậy ngươi nói xem, ta làm sao tìm được cái nhân duyên này!”
Quỷ tính tử nói: “Cơ duyên này là ở trong lòng của chính ngươi, hoặc là ngươi có thể tự hỏi, tại sao lại tới Hải Thành?”
Trần Hạo nghe vậy trong lòng nói: Tôi sẽ đến Hải vương cung để tìm tung tích của thi thể người phụ nữ áo trắng.
Có quá nhiều manh mối về người phụ nữ áo trắng.
Tôi muốn tìm cô ấy cho vị thần trong cổ mộ đó, và đưa cô ấy đến vị thần để chôn cất cô ấy cùng nhau, và tôi muốn khám phá bí mật ấy..
Quỷ tính tử ý tứ, là mình cùng cô gái mặc áo trắng này có nhân duyên.
Làm thế nào nó có thể được? Trần Hạo cười khổ.
“Kỳ quái!”
Mà lúc này, quỷ tính tử lại thì thầm một câu: “Ta đọc kỹ quẻ, đều nói là mệnh của ngươi, nhưng xem ra không phải là mệnh của ngươi.
Cô ây có quan hệ trực tiếp với ngươi, xem ra cũng không có quan hệ, kỳ lạ!”
Quỷ tính tử nhíu mày.
Suy nghĩ rất lâu.
Ông ta lại nói: “Trần Hạo thiếu gia, nói tóm lại, ngươi trước hết phải tìm tới cô ấy mới tìm lại được người ngươi yêu.
Quẻ của ngươi rất loạn, Ha ha, lão phu chỉ có thể đọc đến nơi đây!”
Ông ta lắc đầu, có chút hổ thẹn.
“Ừm, vậy ta trước hết tìm tới cô gái mặc áo trắng này!”
Trần Hạo trong lòng thầm nói.
Hắn không nói ở trong mộ cổ, hắn nhìn thấy một người khác phụ nữ áo trắng này, ta e rằng là có quan hệ với chính mình của người khác’.
(Đoạn này e lú các bác lướt qua nha J) Nhưng dù thế nào đi nữa, Trần Hạo cũng sẽ tìm được cô.
Bây giờ chắc chắn Đồng Hân chưa chết, cô còn sống, Trần Hạo đã thõa mãn trong long một phần.
“Nhân tiện, ông có biết bao nhiêu về Thái Dương Minh không?”
Trần Hạo đột nhiên hỏi.
“Thái Dương Minh? Ta chỉ nghe sư phụ nói về Truyền Thuyết của nó, tổ chức này bắt nguồn từ một thời đại cổ đại nào đó, rất bí ẩn và khó đoán.
Không ai thực sự nhìn ra bí mật của nó, nhưng có vẻ như là có tại Hải Thành còn sót lại vết tích ”
Quỷ tính tử hạ thấp âm thanh nói: “Ta quan sát Trần Thiếu gia khác với người thường, về sau ngươi tự nhiên sẽ làm những chuyện khác với người thường.
những vết tích còn lại này ta cũng không thê hiểu hết được, nhưng là Trần Thiếu gia ngươi.”
,ngươi còn có thể! ”
“Còn sót lại vết tích?”
“Ừm, năm mươi năm trước, những vết tích này bị khai quật ra, lúc ấy có người từng tìm ra.
Lúc đó, ta có hỏi sư phụ chi tiết.
Đó là một tấm bia đá…”