Vì ngọn núi sắp bị phá, nên biệt thự núi Vân Đỉnh cũng phải bị phá hủy đi.
Mà tin tức này cũng được một người có tầm quan sát được và nhanh tróng lan truyền trên mạng.
Trong lúc nhất thời, nó gây lên một cuộc thảo luận sôi nổi ở thành phố Kim Lăng.
“Biệt thự núi Vân Đỉnh sắp bị phá bỏ?”
“Ừ tôi sẽ đi xem, biệt thự 800 triệu tệ nói huỷ ngay sau đó liền bị phá huỷ, quả thực quá giàu, quá bá đạo!”
Một số người hâm mộ nhao nhao nói.
Tuy nhiên trước đó bộ phận quản lý của biệt thự vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì.
Bởi vì Lý Chấn Quốc muốn làm một việc gì đó thì không cần thiết phải thông qua các bộ phận cấp dưới này.
Nhưng là dưới con mắt của bộ phận quản lý, biệt thự Vân Đỉnh cũng không phải đơn giản là nơi ở thông thường.
Nó là tâm huyết và rất nhiều công sức của các kỹ sư, nói không quá thì chính xác nó là một tác phẩm nghệ thuật kiện tác.
“Ai bảo các anh phá dỡ? Các anh thật là lớn mật có biết nơi này của ai không?”
Một người phụ nữ chừng 26,27 tuổi lúc này đang nhìn vị quản đốc xây dựng giận giữ nói “Ha ha, ai kêu chúng tôi phá dỡ ấy hả? Đương nhiên là Lý tổng, có vấn đề gì cô trực tiếp đi tìm Lý tổng nói chuyện!”
Vị quản đốc cười lạnh nói.
Người phụ nữ hít một hơi thật sâu vì tức giận.
Cô nhìn đội xây dựng đông đúc trên đỉnh núi, nhíu mày rồi đi về phía đỉnh..
Cùng lúc là 1 tiếng nổ ngay khi cô ấy bước lên và tình cờ thấy một bức tường của biệt thự đã bị đổ xuống.
Đã quá muộn để ngăn cản rồi Ngay tức thì, vừa đau lòng vừa la mắng đám người thô lỗ này.
Và Trần Hạo cũng đang ở trong khu vườn của biện thự Vân Đỉnh.
“Trần Thiếu, thời gian thi công nhanh nhất cũng phải hai ngày hai đêm mới xong được!”
Lý Chấn Quốc nhìn về phía Trần Hạo nói.
“Tôi hiểu, anh Lý, anh đã làm việc vất vả rồi.
Nếu có tin tức gì, hãy cho tôi biết ngay khi anh có tin tức!”
Trần Hạo nói.
“Tôi hiểu rồi Trần Thiếu!”
Lúc này một vệ sĩ vội vã chạy tới.
“Trần Thiếu, có một người phụ nữ ở bên ngoài đang gây chuyện làm gián đoạn tiến độ thi công.
Cô ấy cũng là người của tập đoàn Kim Lăng.
Xin hỏi, chúng ta có thể dùng vũ lực để ép cô ấy đi không?”. Tiên Hiệp Hay
Vệ sĩ hỏi.
“Hỗn lão, Trần Thiếu muốn làm cái gì còn có người dám ngăn cản, bất kể là ai, đuổi đi cho ta!”
Lý Chấn Quốc lạnh lùng nói.
“Cô...
cô nói tên cô ấy là Đường Nhiên, chỉ cần nhắc tên của cô ấy thì Lý tổng ngài liền có thể biết được!”
Vệ sĩ nói.
“Đường...
Đường Nhiên?”
Lý Chấn Quốc không khỏi sững sờ, nhìn Trần Hạo một chút.
Đường Nhiên là ai? Đó là chị họ thứ 2 của Tô Đồng Hân.
Tương đương với chị gái của Trần Thiếu, lần này cho dù Lý Chấn Quốc có khí thế lớn đến mấy tự nhiên biến mất.
Đường Nhiên, quả thực không phải là người mà Lý Chấn Quốc có thể chọc tức được.
Trần Hạo cũng hơi sốc khi nghe tên cô ấy.
Chị Đồng Hân?? Trước đó cũng không ít lần gặp nhau.
Mà cô ấy lại có quan hệ rất tốt với Đồng Hân.
Hai năm trở lại đây, Trần Hạo đương nhiên không chỉ nghĩ đến Đồng Hân và gia đình anh, tương tự, anh cũng không quên quan tâm đến gia đình của cô ấy.
Có thể đền bù, Trần Hạo sẽ đền bù.
Để nhà họ Tô sống một cuộc sống vô tư trong mấy đời, đây là điều mà Trần Hạo có thể làm được.
Tuy nhiên mặc dù Trần Hạo cũng trở lại Kim Lăng, hiện tại cũng đã ở Kim Lăng.
Nhưng là đối với người nhà Đồng Hân, Trần Hạo vẫn còn một mặc cảm khôn nguôi.
Bất kể nói thế nào, Đồng Hân vì cùng mình mà mất tích, chính là bởi vì mình không chăm sóc cô ấy tốt.
Cho nên bây giờ Trần Hạo không biết phải đối mặt với nhà họ như thế nào.
Tóm lại Trần Hạo sợ phải đối mặt với cô ấy bây giờ.
Giờ phút này trước cửa biệt thự.
“Các ngươi thả ta ra! Thả ta ra!”
Đường Nhiên đang bị mấy vệ sĩ đưa ra ngoài, liều mạng giãy dụa.
“Dừng tay!”
Mà lúc này, một giọng nói vang lên, chính là Trần Hạo đi tới.
“Trần Hạo?”
Đường Nhiên vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Trần Hạo,.
Từ khi em gái cô mất tích, cô chưa từng gặp qua Trần Hạo, càng không nghe nói tin tức về Trần Hạo nữa.
Lúc này trong mắt Đường Nhiên hiện ra vẻ cười chua xót, ha ha, em gái của mình mất tích.
Mà Trần Hạo anh ta là ai? Là thiếu chủ nhà họ Trần, người sở hữu gia sản của cả gia tộc họ Trần.
Làm sao anh ta có thể còn nhớ đến em gái mình? Nói không chừng em gái sống chết ra sao anh ta cũng đã sớm để bên ngoài rồi.
Chỉ là phái một Lý Chấn Quốc đến an ủi toàn bộ nhà họ Tô sao.
Lý Chấn Quốc nói, bất kể nhà họ Tô có chuyện gì, đều có thể tìm kiếm sự trợ giúp của bọn họ, bọn họ sẽ dốc hết sức để giúp đỡ nhà họ Tô.
Nhưng người thân và bạn bè của gia đình họ Tô đều hiểu rằng đây chỉ là lời nói tử tế của Trần Hạo để bày tỏ sự tiếc nuối.
Sau khi Đồng Hân mất tích, Nhà họ Tô còn có quan hệ gì nữa vs Trần Hạo đâu? Không có, một chút quan hệ cũng không có.
Đương nhiên, sau khi Đồng Hân mất tích, người nhà họ Tô càng sẽ không đi nhờ vả mối quan hệ này, họ luôn từ chối sự hỗ trợ của Lý Chấn Quốc.
Nếu như không phải bọn họ muốn phá huỷ biệt thự Vân Đỉnh này, Đường Nhiên sẽ không tức giận như vậy, huống chi là đi đôi co vs Lý Chấn Quốc.
Còn một lý do khác là.
Biệt thự Vân Đỉnh ban đầu vốn là phòng cưới của Trần Hạo cùng Tô Đồng Hân.
Nhưng bây giờ thì sao? Ha ha! Vong ân bội nghĩa! Đường Nhiên toàn thân bừng bừng lửa giận.
Nhưng giờ phút này, lại gặp được anh ta.
Anh ấy dường như đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, và anh ấy cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Hơi thở của người bề trên toát ra từ toàn thân.
“Chị họ Đường Nhiên, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ! Chị gần đây vẫn tốt chứ?”
Trần Hạo khẽ gật đầu nói.
“Ha ha, tôi không dám làm phiền Trần Thiếu quan tâm, mà Đường Nhiên tôi từ lúc nào lại thành chị họ Trần đại thiếu thế, nhà họ Tô chúng tôi không giám có được một người thân như Trần Thiếu đây!”
Đường Nhiên lạnh giọng nói.
“Hỗn hào, sao lại có thể nói chuyện như vậy vs Trần Thiếu?”
Một đám vệ sĩ nghe thấy câu nói mỉa mai trong miệng Đường Nhiên, lập tức hét lên.
“Không phải việc của các người, lùi xuống cho ta!”
Trần Hạo lạnh lùng nói.
Nhóm vệ sĩ kính cẩn rời đi.
Lời nói như sấm vang của Trần Hạo mang đến cảm giác ớn lạnh, khiến ngta kinh hãi.
Ngay cả Đường Nhiên cũng bị giọng nói này làm cho giật mình.
Kinh ngạc nhìn về phía Trần Hạo, Anh ấy chỉ trong 2 năm đã thay đổi nhiều như vậy? Lúc trước anh ấy còn có chút sợ hãi rụt rè, mà giờ đã thành như vậy.
“Tôi biết rằng chị họ Đường Nhiên có một số hiểu lầm về tôi.
Đồng Hân mất tích.
Tôi đã không chăm sóc cô ấy.
Tôi có trách nhiệm rất lớn.
Chị nghĩ rằng tôi đã quên Đồng Hân rồi sao?”
Trần Hạo nhìn về phía Đường Nhiên.
Đường Nhiên nhẹ giọng nói: “Cái gì? Không phải đã quên rồi sao?”
Trần Hạo cẩn thận lấy trong túi ra một cái túi thơm nhỏ.
Nhìn thấy cái túi thơm này, Đường Nhiên sững sờ.
Đây chính là thứ mà Tô Đồng Hân lúc trước tự làm đưa cho Trần Hạo, lúc đó em ấy học nghề thủ công từ mẹ mình, chỉ tiếc là hình thêu không được như ý, cố gắng thêu cả một đêm, đem một đôi uyên ương ra thêu xiêu xiêu vẹo vẹo.
Vì cái này mà lúc đó Đường Nhiên suýt chết cười.
Em ấy nói, em ấy sẽ tặng vật này cho chàng trai mà mình yêu, và người em ấy yêu chắc sẽ không vì nó xấu mà ghét bỏ! Nhưng hiện tại, Trần Hạo vẫn còn mang cái túi thơm này ở bên mình.
“Tôi sẽ không quên tất cả những kỷ niệm đã qua của chúng tôi, càng không bao giờ quên Đồng Hân.
Tôi đã cố gắng tìm kiếm cô ấy.
Chỉ cần tôi có thể tìm thấy cô ấy, tôi sẵn sàng đi đến mọi nơi trên thế giới, ngay cả tận cùng của thế giới.
Vậy nên chị họ Đường Nhiên, chị đã hiểu lầm tôi rồi! ”