Khải Minh giải thích.
“Đð mờ, nhìn không ra, thầy khá là thông minh nha!”
Úc Kim Hương ngạc nhiên.
Khải Minh lắc đầu không nói gì.
Khi bọn họ đến chân núi.
Khải Minh phát hiện, lại là một chiếc xe sang trọng khác, đang vội vàng chạy về phía bên này.
Bao quanh toàn bộ hiện trường.
“Trời ạ, đây là xe của ba em, nhất định là Ngưng Ngưng nói cho ba em biết, em xong đời rồi!”
Úc Kim Hương sợ hãi nói.
“Nhị tiểu thư, cô…cô không sao chứ?”
Một người đàn ông trung niên bước xuống xe, lúc này tâm trạng lo lắng.
“Hừ, các người đến muộn một bước nữa, sẽ không còn gặp tôi nữa đâu!”
Úc Kim Hương ở đằng sau sợ hãi nói.
“Là Ngưng Ngưng nói cho tôi biết cô có thể gặp nguy hiểm, cho nên tôi vội vàng mang người tới! Nhìn thấy cô không sao, tốt quá rồi!”
Hóa ra, vừa nãy có vài chàng trai đến nói chuyện với Lý Ngưng Ngưng, bọn họ nói tên đầu xù không phải là khách thường xuyên ở đây, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp anh ta.
Anh ta khá giàu có, hôm nay anh ta đã bao toàn bộ đường đua rồi.
Chính câu nói này đã làm cho Lý Ngưng Ngưng cảnh giác.
Vì thật sự giàu có, anh ta sẽ không bao giờ lái một chiếc xe bình thường như vậy.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất * *Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cần trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.
Đây là câu thành ngữ Trung Quốc, “nhất vạn”
chỉ việc gì đó có khả năng sảy ra cao, có thể lặp lại nhiều lân.
Vì vậy, Lý Ngưng Ngưng lập tức nói với ba mình.
“Có vẻ như mình đoán đúng rồi, Kim Hương, cậu có phải gặp nguy hiểm gì đúng không? Xe của cậu đâu?”
Lý Ngưng Ngưng lo lắng hỏi.
Vì vậy, Úc Kim Hương đem chuyện vừa nãy kể lại.
Tuy nhiên, phiên bản cô ta kể lại thu hút sự chú ý của hai người, sau đó Khải Minh đã có cơ hội để đập hai tên kia.
Lý Bá không nói hai lời, liền phái người đi lên.
Đồng thời, toàn bộ Babuling bị bao vây và điều tra.
“Đây là thầy Khải đúng không, lần này, thầy là ân nhân của nhà họ Úc, cám ơn thầy đã cứu nhị tiểu thư, tôi đưa thầy đi gặp lão gia, nhất định sẽ cảm ơn thầy!”
Lý Bá gật đầu mỉm cười với Khải Minh.
“Không cần đâu, Kim Hương cũng là học sinh của tôi!”
“Khách sáo rồi, như vậy đi thầy Khải, tôi sẽ đưa thầy về trường trước!”
“Được! ”
Vì vậy, Lý Bá đã cử một đoàn xe đưa Khải Minh và các học sinh của cậu về trường.
Sau khi xuống xe, Khải Minh yêu cầu học sinh quay lại phòng học, còn cậu thì vêg phòng làm việc trước.
“Xảy ra chuyện rồi!”
Không ngờ đến cậu vừa quay về, liền nghe được một tin như vậy.
Mọi người trong văn phòng đều chạy ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?”
Khải Minh tình cờ kéo một giáo viên.
“Đừng nhắc tới chuyện đó nữa, là cô Thẩm Mộng và thầy Vu Giang gặp phiền phức.
Còn không phải lớp của hai thầy cô ấy là cùng một lớp sao.
Trong lớp của cô Thẩm Mộng, có một cậu nam sinh nghịch ngợm, lúc lớp học không có ai em đó ở trong nhà vệ sinh hút thuốc.
Kết quả là đánh nhau với mấy học sinh nam lớp khác, cũng không biết ai là người không vừa mắt ai, cứ thế mà đánh nhau rồi.”
“Học sinh lớp cô Thẩm Mộng bị đánh không nhẹ!”
“Chuyện này vốn dĩ chỉ có vậy, chờ nhà trường xử lý, nhưng để trút giận cho học sinh trong lớp của cô Thẩm Mộng, thầy Vu Giang đã đưa các nam sinh trong lớp của mình đi lý luận.
Kết quả lý luận không được, thầy Vu Giang cũng bạo lực, đánh thẳng vào mặt em học sinh kial”
Một vị giáo viên nói.
“Hoá ra là như vậy, đánh học sinh thật sự không tốt lắm!”
Khải Minh lắc đầu cười khổ.
Có thể thấy Vu Giang này dường như rất quan tâm đến Thẩm Mộng.
“Ài, nếu chỉ như vậy thật sự bỏ qua thì tốt thật đấy, thầy Khải, thầy có biết học sinh mà Vu Giang đánh là ai không?”
“Là ai thế?”
“Em ấy là con trai của một gia tộc ở Thiên Thành, mà gia tộc giàu có này có quan hệ mật thiết với thế lực ngầm ở Thiên Thành.
Rõ ràng là em đó kêu người tới, đây là chuyện lớn!”
Nói xong, nữ giáo viên đó liền chạy đi xem xét.
Nhìn thấy thầy cô đều chạy về phía đó.
Khải Minh nghĩ cậu đúng lúc trở lại lớp học, vì vậy cũng đi qua đó xem.
Quả nhiên, vào lúc này, các hành lang của toàn bộ khoa sinh học quá đông.
Xung quanh đều bị bao vây.
“Thầy, thầy đến rồi!”
Khải Minh vừa đến, cũng nhìn thấy bọn Nhãn Kính, hành lang bị chặn, bọn Nhãn Kính không thể quay trở lại lớp học.
“Thế nào rồi?”
Khải Minh hỏi.
“Thầy Vu Giang cướp phòng thí nghiệm của thầy bị đánh, toang rồi, thầy ấy gặp rắc rối lớn, người bị đánh là con trai nhà họ Lưu, con trai nhà họ Lưu có chỗ dựa là thế lực ngầm!”
Nhãn Kính nói.
Khải Minh nhìn về phía trước.
Nhóm người mặc đồ đen bao vây một người, đó là Vu Giang, còn có cô giáo Thẩm Mộng bị doạ sợ và một số giáo viên nữ khác.
“Chuyện này không xong đâu!”
Nam sinh kia hét lên.
Nhà trường đang rất vất vả để thuyết phục.
Vu Giang có lẽ bị tát vài cái, trên mặt đều là vết tát.
Lúc này, anh ta lau máu trên mắt kính.
Chế giễu: “Không sao đâu hiệu trường, để tôi gọi điện thoại đi!”
“Haha, thầy gọi người, để tôi xem thầy có thể gọi ai”
(Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia} Chương 491.
Bất hạnh Nam sinh tức giận.
Vu Giang lắc đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm gọi.
Còn Thẩm Mộng, trong mắt nhìn Vu Giang, trong lòng lúc này cuối cùng cũng cảm thấy bình yên.
Anh ấy cũng gọi người đến! Bầu không khí lập tức bị dâng lên.
“Người ta nói thầy Vu Giang đến từ thị trấn Tháp Câu!”
“Đúng vậy, thị trấn Tháp Câu, đó là nơi có rất nhiều ngưỡi tàn nhẫn!”
“Hơn nữa, tôi nghe ba tôi nói, hiện giờ có một thế lực rất mạnh ở thị trấn Tháp Câu, ở Thiên Thành bọn họ cũng có địa bàn.
Thầy Vu Giang, không phải là gọi người của thị trấn Tháp Câu đến chứ?”
“Chắc là vậy!”
Ö một góc, một số học sinh có hiểu biết lúc này đang bàn luận.
Đợi 20 phút sau.
“Ôi vãi! Các cậu mau nhìn xem!”
Một số học sinh nhìn qua cửa sổ, nhìn xuống lầu.
Liền nhìn thấy rất nhiều chiếc xe sang trọng màu đen xếp gọn gàng, gần trăm chiếc, trực tiếp vây quanh tòa nhà.
Mà ở trong xe, rất nhiều vệ sĩ áo đen bước xuống.
Chẳng bao lâu, liền đi đến hành lang.
Khí thế phi thường.
Một đám đông học sinh mở đường nhường chỗ.
Thẩm Mộng và các giáo viên nữ khác khẽ cắn môi, trong lòng không giấu được sự kích động.
“Tránh ra! Tránh raI!!”
Người đến khí thế rất lớn.
Đẩy người đang xem xung quanh ra.
Khải Minh đứng ở một bên, bị một vệ sĩ áo đen đẩy sang một bên.
Mà người nhà họ Lưu, nhìn thấy khí thế của bọn họ, cũng có chút nhụt chí, tiến đến thương lượng.
“Cậu chủ Vu Giang, cậu không sao chứ?”
Người vệ sĩ đứng đầu nói.
“Mọi người, chúng tôi đến từ thị trấn Tháp Câu, nhưng người bảo chúng tôi đến đây lần này là tập đoàn Thiên Long!”
Người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cạnh Vu Giang cung kính nói một tiếng.
“Anh là người của tập đoàn Thiên Long?”
Đối phương lúc này sửng sốt.
Ö quận Thiên Thành, tập đoàn Thiên Long có thể nói là một con hắc mã quá mạnh, trong một ngày, năm thế lực ở thị trấn Tháp Câu bị quét sạch, thậm chí ở quận Thiên Thành còn thống trị một con phố, đơn giản là quá tàn khốc! Thiên Thành lực lượng nhỏ thật sự không dám động đến tập đoàn Thiên Long.
“Đúng vậy, ba của cậu Vu là bạn của tập đoàn Thiên Long chúng tôi.
Chuyện này, tập đoàn Thiên Long chúng tôi lo.
Không biết các người là người nào có thể cho tôi một chút mặt mũi không?”
Người đàn ông đeo kính râm lạnh lùng nói.
“Đương nhiên, đương nhiên cho ạ!”
Đối phương gật đầu cười.
“Bát ca, chuyện này cứ thế mà bỏ qua như vậy à?”
Mà nam sinh đó không phục.
“Cậu Lưu, nhịn đi ạ, tập đoàn Thiên Long bây gið đang tìm mục tiêu, ông chủ đã dặn không được gây rối với bọn họ!”
Bát ca thấp giong thì thầm.