Giang Vi Vi kinh ngạc nói.
Trần Hạo cũng cá kinh.
Qua cuộc gặp nho nhó ngày hôm nay, Trần Hạo đã biết Tô Đồng Hân thật sự là một người có tâm địa lương thiện, hơn nữa còn là một cô gái không chê nghèo ham giàu.
Chí cần con người bạn tốt thì Tô Đồng Hân sẽ coi bạn là bạn tốt.
Nếu so sánh với nhau thì cô ấy và Giang Vi Vĩ là hai thải cực đối lập nhau.
Hơn nữa Tô Đồng Hân còn biết suy nghĩ cho người khác.
Nhưng mà, còn về chuyện đi cùng với bọn Vương Dương và Giang Ví Vi thì Trần Hạo thật sự là không có hứng thú.
Không cùng một loại người thì không chơi với nhau được! Tô Đồng Hân gật đầu: “Vi Vi, hôm nay Trần Hạo đã giúp tớ mà.
Nên buổi tối tớ mời mọi người ăn cơm thì Trần Hạo đương nhiên là được đến! “Thôi, các cậu đi chơi đi!”
Trần Hạo cười cười.
Tô Đồng Hân mời cơm đã khiến anh hiểu được tâm ý của cô rồi “Không được, cậu phải đi!”
Tô Đồng Hân quá thật còn mục đích khác.
Sao cô có thể không hiểu tâm tư của Vương Dương được.
Biện pháp duy nhất chính là tạo khoáng cách giữa hai người thôi.
Tô Đồng Hân không thích Vương Dương, cực kỳ không thích.
Còn Vương Dương đứng bên cạnh thì sắc mặt khó coi.
Nếu không cho Trần Hạo đi, Tô Đồng Hân người ta đã nói là cô ẩy mời khách tồi ‘Còn nếu để Trần Hạo đi cùng… ‘Vương Dương cũng không thể thật sự để Tô Đồng Hãn mời được.
Nếu vậy thì mình còn có phong độ hay không? Hắn lập tức oán giận nói: “Đồng Hân à, thế này đi, đêm nay vẫn là tớ mời.
Lăn trước mời cậu đến Bếp Gia Viên nhưng cậu không đi, lần này cậu nhất định.
phải đi.
Còn Trần Hạo thì… để cậu ta đi cùng cũng được…”
Tô Đồng Hân bây giờ mới gật đầu.
Giang Vi Vi tức tối nhìn Trần Hạo: “Hừ, lần này thật sự hời cho cậu rồi đó, lại để cho Vương Dương mời cậu ãn cơm.
Cậu ấy nể mặt Đồng Hân mới mời cậu, nếu không cậu có nâm mơ cũng không được!”
Nói xong liền quay đầu nhìn Tô Đồng Hân: “Đồng Hân, tối gặp lại!”
‘Sau đó liền củng Vương Dương một trước một sau rời đi.
Haiz! Trần Hạo thở dài trong lòng.
Mọi chuyện đã như vậy rồi, muốn không đi cũng không được.
Sau đó, Trần Hạo không nghĩ nhiều nữa, lập tức tập trung tập lái xe.
Tập mãi đến chạng vạng tối.
Giang Vi Vi đến đón Tô Đồng Hân.
‘Vương Dương lái xe.
Hơn nữa lần này có không ít người đi cùng, đều là các nữ sinh trong hội sinh viên và đám nam sinh có quan hệ không tồi với Vương Dương.
Trong đó còn có Trịnh Thiên Thiên và Lý Niệm.
Sau khi đến nơi, để khoe khoang sự giàu có, Vương Dương đặt hẳn một phòng ăn xa hoa.
Trần Hạo theo bọn họ vào.
Chỉ là Trần Hạo không đế ý, trên hành lang có một người phục vụ đi ngang qua anh, kinh ngạc liếc nhìn anh, nhưng rồi lại vội vã chạy xuống cầu thang, không, biết làm gì! ai đó chắc chẩn là chưa từng tới nơi như thế này.
Cũng chỉ e là cả đời này cũng không có tư cách vào đây!”
Tất cả mọi người đồng loạt cảm thấy phấn khích.
Trịnh Thiên Thiên đang liếc mắt nhìn Trần Hạo nói.
“Thiên Thiên cậu sai rồi, Trần Hạo đã tổ chức một bữa tiệc họp lớp ở đây đó.
Nghe nói một đêm đó đã tốn rất nhiều tiền! Giang Ví Vi giớ giọng kỳ quái.
“Trịnh Thiên Thiên và Lý Niệm đều kinh ngạc.
Giang Ví Vì lập tức kể chuyện lần trước Trần Hạo trúng trong lớp một bữa tiệc phung phí khao các bạn Mọi người nhìn Trần Hạo, cảm giác như đang nhìn một thăng ngốc vậy Trần Hạo không nói gì.
Chỉ ngồi im lặng một chỗ.
“Trước kia cậu có trúng xổ số à?”
Tô Đồng Hân hơi kinh ngạc, vui vé hồi.
*Ừ, có trúng một ít!”
Trần Hạo cười cười.
ˆSao cậu lại tiêu hết số tiền đó, sao không giữ lại một ít?”
Tô Đồng Hãn hỏi.
“Giữ lại? Lòng ham hư vinh lớn như vậy, cậu Trần giữ lại sao được chứ? Ha ha…”
Lúc này Vương Dương từ bên ngoài đi vào, vừa lúc nghe được mọi người đang nói về chuyện Trần Hạo trúng xổ số.
‘Sao có thể không nhân cơ hội chèn ép chút được.
“Được rồi, mọi người mau ngồi xuống đi.
À vừa nãy lúc tớ xuống lầu có gặp chủ tịch hội sinh viên khoa bên, tớ có gọi các cậu ấy rồi.
Tí nữa họ sẽ sang đây ăn cơm cùng chúng ta!”
Vương Dương cười nói “Tốt lắm.
Nhưng mà Vương Dương này, phòng ăn của chúng ta tuy là phòng cao cấp nhưng lại hơi nhỏ, chỉ sợ không chứa được nhiều người như vậy nhỉ?”
Giang Vi Vi vừa nghe nói chủ tịch hội sinh viên khoa bên cũng ở đây liền cảm thấy hứng thú.
‘Quan hệ cúa bọn họ rất rộng rãi, Giang Vi Vi lại là một người rất thích kết nối quan hệ “Đúng vậy, họ đi ba người.
Nếu có hai người thì phòng vẫn đú, nhưng mà bây giờ rõ ràng lại thừa một người rồi!”
‘Vương Dương xoa trán, tỏ vẻ lo lắng.
Sao Trần Hạo lại không hiểu hẳn đang cố ý nói cho anh nghe chứ.
Nhưng thật sự thì hôm nay anh đến đây là vì nể mặt Tô Đồng Hân.
Đôi lúc tụ tập bạn bè chính là như vậy, mời một người bạn đến, người bạn này.
lại đưa theo một người bạn khác đến.
Tuy răng khiến chủ xị không vui nhưng lại không thể nói được gì.
Nhưng lần này Trần Hạo không như vậy, anh được Tô Đồng Hân mời đến.
Ha ha, thích cái gì thì làm.
Tần Hạo nghĩ thầm.
Anh thấy trên bản có đồ uống, đang muốn cầm lên rót một ly để uống.
Nhưng không biết là ai đã xoay bản, đẩy đồ uống ra chỗ khác rồi.
Bên cạnh lại có một ấm trà, Trần Hạo đành uống trà.
Nhưng chưa kịp cầm lên đã lại bị đẩy đi rồi.
Đệch? Ai làm vậy? Trần Hạo đơ người, vừa nhìn lên liền thấy Giang Vi Vi đang quay bàn, nghiến.
tăng trừng mắt nhìn anh.
“Trần Hạo, cậu không nghe thấy Vương Dương nói gì à? Cậu ấy bảo ở đây đang dư một người đó!”
Dư một người liên quan gì tới mình.
‘Con nhỏ này tốt nhất đừng có rơi vào tay mình, nếu không không biết kết cục.
sẽ thế nào đâu.
Gởi quần tết mông nha! Thật sự Trần Hạo thấy mệt lắm với cô bạn Giang Vi Vi này rồi.
“Mặt dày như bức tường! Đã ăn ké rồi còn muốn chiếm chỗ ngồi của người khác!”
Trịnh Thiên Thiên cũng khinh thường nói.
Đương nhiên là cô ta nói giúp bọn Vương Dương rồi.
Hơn nữa chính cô ta cũng đang coi thường Trần Hạo nên không nói được câu nào tốt đẹp cả.
*Đồng Hân, tớ thấy trước tiên cậu bảo Trần Hạo quay về đi, lần sau chúng ta lại mời! Cậu nhìn xem bây giờ rõ ràng là đang dư một mình cậu ta!”
Giang Vi Vi bát đầu khuyên nhú Tô Đồng Hân.
T6 Đồng Hân nhíu mày, sớm biết như vậy thì cô và Trần Hạo sẽ không đi rồi Tô Đồng Hân nghĩ ngợi có nên cùng rời đi với Trần Hạo không.
Trịnh Thiên Thiên chỉ vào cái bàn nhỏ bên cạnh nói: “Trần Hạo không về cũng được, để cậu ấy sang bản bên kia ngồi rồi chúng ta chia ít đồ ăn sang cho cậu ấy được không?”
“Được, tớ thấy ý này không tê, tránh Trần Hạo ăn quen rồi, bụng dạ chịu không.
nổi!”
Lý Niệm cười nói Đám người này miệng quá thúi rồi! Thật ra Trần Hạo đã muốn đứng dậy đập bàn bỏ đi cho rồi.
Nhưng mới vừa đứng lên, Trần Hạo liền thay đổi suy nghĩ.
Đi ư2 Cứ thế rời đi thì chẳng phải để không cho bọn họ đùa giỡn mình cả nửa ngày trời sao? Mẹ nó, hôm nay ông đây sẽ không đi đâu cả, ở đại bản của ông mà để chúng mày ức hiếp à? Trần Hạo nghĩ như vậy.
Rồi gặt đầu nói: “Vậy cũng được, tớ sẽ sang bàn nhỏ ngồi!”
Nói xong Trần Hạo kéo ghế đi sang bàn nhỏ ngồi xuống.
Đúng lúc này, cửa phòng ăn mở ra…