Khải Đức Hải suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
Mạc Vệ Bình gật đầu: “Quả thật là đã xảy ra một chuyện rất khả nghỉ.
Nói thật, tôi đã dẫn dắt đội khảo sát, truy tìm tung tích, điều tra hơn nửa năm có chút xấu hổ vì không thể tìm ra manh mối.
Thật sự Thái Dương Minh rất thần bí và mạnh mẽ.
Cã bản không để lại bất kì dấu vết nào”
“Ngay tại lúc chúng tôi vô cùng khổ não, lại xuất hiện một người âm thầm trợ giúp chúng tôi Anh ta cung cấp cho chúng tôi một số phương hướng và khu vực để chúng tôi tìm kiếm, cho nên nửa năm này cuối cùng cũng có thu hoạch”
“Ban đầu tôi còn suy nghĩ không biết người này có phải là do Chủ tịch Hải cử đến trợ giúp chúng tôi không, nên tôi mới hỏi thử”
“Nếu thật sự phái người tới trợ giúp, tôi nhất định sẽ thông báo cho anh Bình trước tiên.
Cũng thật kỳ lạ, ai đang âm thầm giúp chúng ta?”
Khải Đức Hải cũng thấy lạ.
“Tuy người này chưa lộ diện, nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm của lão già này, anh ta nhất định là cao thủ.
Thậm chí ngay cả Vũ Vệ Bình tôi, cao thủ của nhà họ Vũ cũng khó có thể sánh với người này”
Khải Đức Hải nói: “Người này chưa từng lộ diện sao?”
“Đúng thế.
Anh ta vẫn luôn âm thầm chỉ dẫn, hơn nữa còn đặt tọa độ lên đầu giường của tôi.
Tôi tự cho là tính cảnh giác của mình cực cao, nhưng vẫn chưa bao giờ phát giác ra được.
Coi như là anh ta trước sau xuất hiện hai lần”
Nghĩ đến tờ giấy đặt ở trên đầu giường mình nửa năm trước.
Đến bây giờ, Vũ Vệ Bình nghĩ lại vẫn có chút sợ hãi.
Nếu người này muốn giết mình, chẳng phải là mình chết thế nào cũng không biết sao? Khải Đức Hải suy nghĩ đến mức muốn vỡ đầu, cũng băn khoăn không biết ai sẽ giúp nhà họ Trần.
“Nhưng ông Hải, đây cũng không phải điểm chính.
Người này âm thầm giúp đỡ, ít nhất hiện tại có thể thấy anh ta không có ÿ thù địch với nhà họ.
Khải, hơn nữa chúng ta đã thành công lần ra manh mối của Thái Dương Minh.
Việc cấp bách nhất là phải nhanh chóng tìm ra nơi được đánh dấu trên bản đồ này, người bí ẩn kia chỉ dẫn cho chúng ta tìm bức tranh phong cảnh này, chắc chẩn là có mục đích quan trọng.
Thậm chí bí mật về Thái Dương.
Minh cũng ở trong núi này”
Vũ Vệ Bình nói Khải Đức Hải gật đầu: “Được.
Bây giờ tôi sẽ triệu tập tất cả con cháu của nhà họ Khải đến ngay.
Bọn họ phân tán khắp nơi, mỗi người đều có kiến thức sâu rộng, nói không chừng có lẽ có người biết rừng núi này ở đâu”
“Như vậy thì tốt nhất”
Chỉ thị của Khải Đức Hải có ảnh hưởng rất lớn, rất nhanh cả gia tộc nhà họ Khải đã tập hợp lại Khải Đức Hải phóng to bản đồ và đặt ở chính giữa sảnh để tất cả người nhà họ Khải quan sát Nhưng kết quả không khả quan.
Tuy đám con cháu đều đã đi đến nhiều nơi trên thế giới và có kiến thức sâu rộng nhưng chưa ai nhìn thấy rừng sâu núi thẩm tuyệt vời như vậy.
Nếu đã từng đi qua, chắc chắc bọn họ sẽ có ấn tượng.
Lúc này, Khải Đức Hải ra lệnh cho đám con cháu tìm kiếm tất cả các khu rừng giống với khu rừng được vẽ trên bản đồ này.
“Ông chủ, không ổn rồi”
Đúng lúc này, một người giúp việc xông vào sảnh lớn.
“Có chuyện gì?”
Khải Đức Hải cau mày nói.
“Là… là Vũ Trường Không.
Ông ta dẫn theo rất nhiều người, trực tiếp xông lên đảo, đi về phía đại sánh của chúng ta, đã giết mười mấy vệ sĩ của nhà họ Trần”
Người giúp việc vội vàng nói “Cái gì? Vũ Trường Không này có phải điên rồi không?”
Khải Đức Hải vội vàng nhìn Vũ Vệ Bình.
Vũ Vệ Bình nhíu mày: “Lão già này không lẽ đã nằm được nhược điểm của nhà họ Khải? Nếu không đây không phải phong cách làm việc của ông ta”
“Chủ tịch Hải, để ông ta tiến vào, xem rốt cuộc ông ta muốn làm gì”
Vũ Vệ Bình lại nói.
“Ông Hai, ông làm sao vậy? Giết nhiều người nhà họ Khải vậy làm gì?”
Lúc đó, hai chị em Vũ Thảo Huyên đang ngồi giải sầu ở bờ biển, bọn họ không đến sảnh lớn bàn chuyện Nhưng lúc này lại tình cờ nhìn thấy cảnh Vũ Trường Không nối giận đùng đùng đi tới, lao vào tàn sát khắp nơi.
“Không phải việc của các người.
Hôm nay, tôi phải cho nhà họ Khải chìm trong biển máu.”
Vũ Trường Không mặt mày dữ tợn, hai mắt đỏ thắm trực tiếp dẫn người tiếp tục đột nhập.
“Không ổn rồi.
Vũ Trường Không này như thể bị điên rồi.
Xem ra đã xảy ra chuyện, chị phải đi xem”
Vũ Khinh Vũ nói, sau đó đi theo Vũ Trường Không.
“Chị…”
Vũ Thanh Đình hét lên nhưng hình bóng chị gái cô ấy đã biến mất “ôi chao, thật nhiều chuyện.
Mình cũng đi xem chứ”
Vũ Thanh Đình thấp giọng nói Đột nhiên, Vũ Thanh Đình sửng sốt.
Bởi vì có một bóng đen, vừa rồi lướt nhanh qua trước mặt cô ấy.
“Là gì vậy?”
Vũ Thanh Đình cũng nhíu mày, lập tức cũng trở về xem.
“Hôm nay tôi phải để cả nhà họ Khải, nợ máu trả bãng máu!”
Trong đại sảnh, một giọng nói già nua vang lên khiến lỗ tai người ta chấn động.
Sau đó, một cơn gió mạnh thổi qua Vũ Trường Không dẫn theo một đám cao thủ vào cửa.
“Vũ Trường Không, chú muốn làm gì?”
Vũ Vệ Bình là người đầu tiên đứng lên.
“Vũ Vệ Bình, chuyện này tốt nhất anh không nên xen vào.
Nợ máu giữa tôi và nhà họ Khải hôm nay phải trả cho bằng hết”
Vũ Trường Không nằm chặt tay.
Lúc này, ánh mắt lạnh lùng của ông ta quét về phía Khải Đức Hải.
Đó cũng là lúc Vũ Trường Không nhìn thấy tấm bản đồ lớn phía sau Khải Đức Hải.
Ánh mắt anh ta đột nhiên hơi ngưng tụ không chút lưu tình.
Nhưng hiện tại, không gì có thể khiến ông ta vui sướng hơn là tiêu diệt được nhà họ Khải.
“Ông Không, ông cứ luôn miệng nói nợ máu.
Ö, không biết nhà họ Khải có nợ máu gì với các người?”
Khải Đức Hải cau mày.
“Còn giả ngu à? Khải Đức Hải, một năm này Vũ Trường Không tôi cho nhà họ Khải ông mặt mũi, lại không thể nào ngờ được, vì ban đầu tôi nương tay mà lại thành đại họa, khiến chỉ ba trắm mạng người nhà họ Vũ ở Bắc Giang, toàn bộ bỏ mạng.
Diệt hết nhà họ Vũ ở Bắc Giang của tôi”
Giọng Vũ Trường Không đột nhiên lạnh đi “Cái gì? Nhà họ Vũ ở Bắc Giang bị tiêu diệt sao?”
Khải Đức Hải mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Còn mí mắt Vũ Vệ Bình cũng giật giật dữ dội Mặc dù Vũ Trường Không không thừa nhận nhà họ Vũ ở Bắc Giang, nhưng một số ít người nhà họ Vũ biết rõ, nhà họ Vũ này là Vũ Trường Không vi phạm quy định lập nên.
Vũ Vệ Bình cũng biết bên cạnh Vũ Trường Không có rất nhiều cao thủ.
Nhưng bây giờ, toàn bộ nhà họ Vũ ở Bắc Giang đã bị tiêu diệt rồi sao? “Tuy nhà họ Vũ ở Bắc Giang không phải chuyện bí mật của nhà họ Vũ chúng tôi, nhưng vẫn có rất nhiều cao thủ.
Rốt cuộc là ai mà lại có tiêu diệt hết? Chí sợ nhà họ Khải không có bán lĩnh này đâu.”
Vũ Thảo Huyên không khỏi kinh hãi, nhẹ giọng nói với ông nội “Đúng vậy, gia tộc quyền thế bình thường cũng không có cách nào, nhà họ Khải thật sự không có thực lực này”
Mạc Vệ Bình trả lời Lúc này ông ấy mới đứng lên nói: “Ông Hai, trong này có phải có hiểu lầm rồi không? Nhà họ Khải sao có thể giết hơn 300 người nhà họ Vũ được?”
“Hiểu lầm sao? Anh bảo Khải Đức Hải giao Khải Minh của nhà họ Khải ra đây, hỏi là biết ngay.
Đương nhiên bây giờ tôi không rảnh giải thích với các người.
Ai dám ngăn cản tôi, tôi sẽ giết người đó”
Vũ Trường Không lạnh lùng nói với Vũ Vệ Bình.
“Người đâu, giết cho tôi.
Không chừa một ai”
Ông ta gầm lên.
“Vâng”
Một đám thuộc hạ đồng thanh sau đó ùa về phía người nhà họ Khải