Mục lục
Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi yên tâm, chỉ cần giúp ta bắt lấy Trần Hạo, ta liền hoàn toàn có năng lực có thể tại Vực giới cùng thế giới hiện thực xuyên tới xuyên lui, đem các ngươi Cổ gia nâng cấp thành vực giới đệ nhất đại thế lực, những điêu này đều không là vấn đề! Huống hồ, lai lịch của ta, ngươi đều rõ ràng không phải sao? Ha ha, Trần Hạo lúc trước ngoài ý muốn ta đem thả ra, đây là ơn trời cho ta bị cấm ngàn năm, haha! " Đột nhiên, trên mảnh ngọc bội đột nhiên xuất hiện một vầng sáng đen.

quay cuồng trong không khí, sau đó ngưng tụ thành một bóng ma hình người.

Có thể mơ hồ nhìn ra, ma ảnh này giống như một thanh niên, thanh niên có một đôi lông mày lưỡi kiếm, mũi móc câu, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ quỷ dị.

Có ai ngờ rằng trông anh ta giống như một thanh niên nhưng thực ra, anh ta đã tồn tại hàng vạn năm.

“Cửu La vương, ta có thể nói rõ cho ngươi biết, hiện tại, ta có chút hối hận, lúc đầu ta bị ngươi lôi kéo, nhất định phải đồng ý phối hợp với ngươi, đây có thể là nguyên nhân khiến Cổ gia của chúng ta bị diệt vong., như ta vừa nói với Vũ Tiêu Tất cả đều là sự thật, Trần Hạo, hắn rất đáng sợ, và hắn đang tiến bộ rất nhiều! " Cổ Nguyệt Hồng trong mắt lóe lên một tia vô cùng phức tạp.

"Còn Cửu vị La vương ngươi thì khác.

ngươi chỉ là một linh hồn 1 hồn niệm.

Với suy nghĩ linh hồn này, ngươi đã điều khiển nhiều người trở thành con rối của ngươi.

ta chỉ là một trong số họ.


Nếu mọi chuyện xảy ra không thành, thì ngươi vẫn có thể tồn tại.

Nghĩ một cách khác, ngươi vẫn trở về cảnh giới làm Thiếu chủ, ngươi rút lui thì dễ dàng, nhưng lúc đó ta khó mà toàn thây, ngươi biết ta đang đối mặt với cái gì! " Cổ Nguyệt Hồng kết nối.

"Hahaha, ngươi thật quá lo, có thể, ta đã nói quá nhiều rồi, lai lịch của Trần Hạo khiến ngươi sợ hết hồn, kỳ thật, hắn hiện tại còn lâu mới đáng sợ như vậy, ở trong mắt ta, hắn chỉ như một con kiến, ngoài ra, ngươi đa không có con đường rút lui rồi, Trần Hạo đã nhớ tới ngươi rồi, vậy việc chúng ta phải làm bây giờ là hành động theo kế hoạch! " "Hơn nữa, ngươi cũng là người tham lam, tham lam trường sinh bất tử.

Ta đã hứa với ngươi là sẽ đưa gia tộc của ngươi lên cõi giới Vực và chiếm giữ một nơi.

Khi thời cơ đến, ít nhất ngươi sẽ sống lâu hơn một ngàn năm.

Điều kiện này, bất kỳ Sự hy sinh nào của ngươi bỏ ra đêu là xứng đáng.

Phải không? " Cửu La vương cười nói.

"cho nên, ta củng không nghĩ sẽ lùi bước, ta đã quyết định lúc cần thiết, ta sẽ đi tự tay bắt hắn!" Cổ Nguyệt Hồng chợt lạnh lùng rồi nói.

"Những ngày đó, giới vực náo động, cửu chuyển Nguyên Thần đời thứ tám rơi xuống, xuyên phá giới vực mà đi đến Địa Cầu, ta đi theo để lấy Cửu chuyển Nguyên Thần, nhưng ta quá coi thường uy lực Vự giới.

ta bị Thiên Lôi đánh cho thành tro tàn, linh hồn tức thì bị người dùng trận pháp vây khốn.

Từ đó về sau, ta vĩnh biệt với gia đình.

Chính ta mới là người thực sự đáng lo! " "Ta đã đợi hàng nghìn năm rồi mới có cơ hội như thế này.



Muốn hoàn thành kế hoạch thì ta không thể làm được nếu không có sự trợ giúp của ngươi, vậy nên đừng lo lắng mọi chuyện nữa!" Cửu La vương lại nói.

"Được rồi, ta hy vọng ngày thành công của chúng ta sẽ đến sớm!" Cổ Nguyệt Hồng gật đầu.

"các Ngươi thật sự cho rằng có thể đối phó hắn sao? Ta đã nói với các ngươi rất nhiều lần, trân trọng sinh mệnh của chính mình đi, trân trọng hiện tại ngươi còn chưa hoàn toàn biến mất, đừng gây chuyện với hắn, bởi vì các ngươi sẽ không phải là đối thủ của hắn." sẽ không thành công! " Đúng lúc này, một âm thanh giống như chim vàng anh vang lên.

Giọng điệu này, vẻ đẹp này khiến người ta cảm thấy mát ruột mát gan.

Ngay phía trên quan tài trường sinh, một người phụ nữ mặc áo trắng đứng trên không trung.

Nàng đẹp quá, đẹp như Thần Tiên.

Cửu La vương hai mắt đều mê mang.

“Ngươi rốt cuộc có chịu từ bỏ không!”

La vương nói.

"Ta ra đây chỉ là để nói cho các ngươi vài câu cảnh cáo.

Nói như vậy, các ngươi củng không có thù oán, chỉ là bởi vì lòng tham mà thôi.

đây chính là giữa các ngươi xung đột,và kết quả của xung đột chính là một thảm họa!" Nữ tử áo trắng môi đỏ mọng, nhẹ nói.

"Ngươi nói đến tai họa sao,ngươi liền khẳng định như vậy sao, ngươi nghĩ rằng 2 chúng tối hợp lực không đối phó được cái kia Trần Hạo sao? Ngươi quá khinh thường Cửu La ta rồi đó, ta cam đoan sẽ không lâu, Ta sẽ để cho ngươi xem vĩnh viễn ngưỡng mộ, quỳ gối trước mặt ta, ta sẽ để cho hắn nước mắt nước mũi của hắn chảy dòng như cầu xin, van xin ta buông tha cho hắn, để hắn trở về làm đại thiếu gia, hahaha! " Cửu La vương trên mặt lộ vẻ tức giận ghen tị.

Cũng như người phụ nữ áo trắng mãi mãi ngưỡng mộ các vị thần, nên La vương cũng nghiêng mình trong lòng người phụ nữ trong quan tài Tuy nhiên trong lòng cô chỉ có hắn, hắn là Thần phật là thứ duy nhất của cô, là nỗi ám ảnh của cô, trên đời này không một người đàn ông nào có thể lọt vào mắt cô ngoại trừ người đó.

Lòng đố kị trong lòng.

Anh nghiến răng nói: "Hơn nữa, khi lấy được Nguyên Thần, ta sẽ là chúa tể (Dracula hay là của những chiếc nhân ).

Khi đó, ta sẽ khiến nàng trở thành nữ nhân của ta, nữ nhân trên đỉnh thiên hạ!" Người phụ nữ áo trắng bất lực lắc đầu, bóng dáng khuất dần rồi trở về chiếc quan tài trường sinh.

"Ý của ngươi là? Không nghe ta nói sao?" Cửu La vương rống lên.

Cổ Nguyệt Hồng hai tay chống lưng nhìn.

“Ta nghĩ ý tứ của nàng rất rõ ràng!”

Cổ Nguyệt Hồng nói.



"Ý ngươi là gì?" "Một người phụ nữ vừa nhìn thấy đại bàng lại yêu con cào cào trên mặt đất biết sao được!" Cổ Nguyệt Hồng trong tiềm thức nói.

"Con khốn, ngươi đang nói cái gì?" Cửu La vương cả giận nói.

Và Cổ Nguyệt Hồng sau đó phản ứng lại, như lỡ miệng, nói ra những điều trong lòng.

"Cửu La vương, ta sai rồi!" Cổ Nguyệt Hồng vội vàng xin lỗi.

"Hừ, nhanh làm chuyện của ngươi, hiện tại, bổn vương đã phong ấn nàng, ta muốn nàng tận mắt chứng kiến, ta hoàn thành tất cả những gì vừa nói!" Nói xong Cửu La vương hóa thành hắc quang tiêu tán trong ngọc bội.

quay lại với Trần Hạo.

Nghe nói Trần Hạo đã chữa khỏi bệnh cho mẹ Tô Nhược Hi từ rất lâu rồi, Tô Nhược Hi đưa hai người Thủy Hà về cùng nhau.

Theo Lực Bá, tối nay ít nhất cũng phải đợi đến nửa đêm mới có thể thực hiện việc hội phục tinh thần.

Cũng là gấp không được "Thủy Sinh, hang động mà ngươi nói đến là ở một ngọn núi gần đây.

ngươi có nhớ vị trí đó ở đâu không?" Trần Hạo chợt nhớ đến hang động(hang rắn) nơi Thủy Sinh có thần thông (thuật phong Nhĩ).

Bên trong hang rắn, dường như có rất nhiều thông tin được ghi lại.

Và đây chính là những gì Trần Hạo muốn hiểu.

Thông qua Cổ gia, Trần Hạo đã hiểu.

Chỉ cần tùy tiện đi tìm Đồng Hân, Nhị thúc không khác tự tìm con đường chết.

Để hiểu rõ thế giới này, hiểu nhiều điều hơn thì sẽ tốt.

"Đại ca nói như vậy, em đương nhiên nhớ, lúc trước em có đi vài lần, em đưa đại ca đi!" Thủy Sinh gật đầu.

"Chờ đã, hang rắn? Cái gì hang rắn?" Tô Nhược Hi đang nghe, vài phần trong sương mù.


“ta đi nữa, ta cũng muốn đi cùng các ngươi mở mang kiến thức một chút!" Nàng mặt mũi tràn đầy hiếu kì nói..


bùm! Và ngay khi một vài người đang đứng trong sân trò chuyện, có tiếng bàn và bát rơi xuống đất.


Ngay sau đó là tiếng hét của Thủy Hà.


“Hả? Có chuyện gì vậy?" Thủy Sinh sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK