Lê Tâm nói.
“Không cần đâu, tôi đã chọn được địa điểm rồi, khi nào mua thì thông báo cho ông đến nhận vậy! Ông cứ giúp tôi lo chuyện bên ngọc bội nhé!”
Khải Minh nói.
“Vâng, thưa cậu Khải, còn một việc nữa, là chuyện cá nhân của cậu, ha ha.
Sắp đến sinh nhật cậu rồi, dựa theo quy củ thì lần này phải tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu thật hoành tráng, cậu thấy nên tổ chức ở đâu thì được?”
“Tôi muốn ăn sinh nhật ở quê nhà hơn, còn tổ Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia Chương 265: N…n hộ chung cư chức hoành tráng thì thôi vậy, lúc đó mọi người đến đây, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm là được rồi!”
Khải Minh cười khổ nói.
Từ nhỏ đến lớn, Khải Minh chưa bao giờ được tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đàng hoàng, mấy lần sinh nhật trước đều ăn một mình hoặc được bác Ngô gì Ngô gọi qua ăn.
Dấu sao bắt đầu từ lúc anh học cấp ba, ba mẹ và chị anh đều không có ở nhà.
Vậy nên Khải Minh cũng bỏ qua, cũng không hề có ai tổ chức cho anh.
“Mọi chuyện đều nghe theo cậu Khải!”
Sau khi bàn bạc với Lê Tâm xong, Khải Minh cũng cúp điện thoại.
Về chuyện mua chung cư, đương nhiên là Khải Minh đã chọn nơi xong, đó chính là tòa nhà mà trước đây anh đã mua.
Dẫu sao nơi đó khá gần công ty, hơn nữa điều kiện nhà ở cũng vô cùng tốt.
Không có bụng ăn nữa, Khải Minh bèn đến đại lý phân phối căn hộ chung cư, xử lý chuyện mua nhà ở.
Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia Chương 265: N…n hộ chung cư Lúc này, Khải Minh đã đến trước đại lý phân phối.
Đột nhiên có hai chiếc xe con chạy tới rồi dừng lại, có bảy tám người cả nam lẫn nữ xuống xe.
“Xin chào các quý khách, xin hỏi mọi người muốn mua nhà ạ? Xin phép tôi được dẫn mọi người đi xem!”
Người môi giới lập tức lễ phép nói.
“Hai người này muốn mua nhà tân hôn, chúng tôi chỉ đi theo để xem thôi!”
Một cô gái trong đó lên tiếng.
“Tớ nói này Kiều Ân, nhà của bạn trai cậu lớn biết bao nhiêu, ð chung với ba mẹ anh ta cũng ổn mà, đâu cần phải mua nhà tân hôn làm gì cho mất công, hơn nữa đó là tòa nhà đắt tiền nhất ở huyện Bình An chúng ta đấy!”
Cô gái kia nói với Lý Kiều Ân.
Đúng vậy, người tới đây mua nhà chính là Lý Kiều Ấn và bạn trai của cô ta.
“Tớ thì thấy ra ở riêng ổn hơn đấy, vì thật sự ở chung với ba mẹ không thuận tiện lắm đâu! Thế này thì tốt biết mấy, còn có thể hưởng thụ thế giới của hai người nữa!”
Một cô gái khác nói.
Lý Kiều Ân nói với Trần Ngọc Linh: “ừm ừm, đúng đó, bọn tớ cũng nghĩ như vậy, ra ở riêng hưởng thụ thế giới hai người thì hạnh phúc biết bao.
À đúng rồi, Trần Ngọc Linh, không phải cậu nói đã tìm được một anh bạn trai thật tài giỏi à? Sao hôm nay không thấy tới?”
Các cô đều bạn thân từ cấp ba của nhau, bây giờ thì ai cũng đã trở lại đây, mấy người trước đây đã có mối quan hệ thân thiết với nhau, đương nhiên phải ra ngoài vui chơi một chút, vừa lúc Lý Kiều Ân đã xong việc ở bệnh viện, muốn đi chọn nhà nên mọi người cũng cùng nhau đi xem.
“Bạn trai của tớ… Anh ấy không đến!”
Trần Ngọc Linh hơi lúng túng nói.
Cô ta làm gì có bạn trai chứ, nếu có thì chẳng qua chỉ nhờ Khải Minh giả làm thôi, ôi, có phải thật đâu.
“Vậy Thư Hàm thì sao? Không phải đã nói bạn trai cậu sẽ đi sao?”
Lý Kiều Ân lại hỏi Lý Thư Hàm.
“Lát nữa anh ấy mới đến!”
Lý Thư Hàm thản nhiên liếc nhìn Trần Ngọc Linh một cái cười nói với Lý Kiều An.
Đa phần mọi người ở đây đều đã nghe nói chuyện về Trần Ngọc Linh và Lý Thư Hàm, nên cùng ngầm hiểu mà không nhắc đến.
Hầu hết những người ở đây đều biết Trần Lâm và Lý Thư Hàm đã xảy ra mâu thuẫn, bọn họ cũng biết bầu không khí lúc này cực kỳ nhạy cảm nên chẳng dám nói cái gì.
“Tôi nghĩ chúng ta nên xem căn hộ trước đi, chọn xong rồi thì cùng nhau đi chơi!”
Trần Hào nói.
Mọi người nghe nhắc đến chuyện phòng ở thì bắt đầu bàn tán sôi nổi với nhau.
Lý Thư Hàm đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, tại sao tối nay chúng ta không thấy Giang Ngọc Tình và Lý Hải Dương đâu cả? Trước kia Lý Hải Dương chưa từng bỏ sót bất cứ sự kiện nào như hôm nay!”
“Đừng nhắc đến chuyện này, nhà của cậu ta đã xảy ra chuyện nên không thể ra ngoài được.
Về phần Ngọc Tình, tôi đã gọi cho cậu ấy nhưng cậu ấy lại nói rằng trong người không thoải mái nên không muốn ra ngoài!”
“Thế thì thôi, lần sau chúng ta lại cùng nhau đi! Còn nữa, Kiều Ân, cậu còn chưa nói lý do khiến cậu tiến bộ nhanh như vậy đó nha!”
Lý Thư Hàm tò mò hỏi.
Trước câu hỏi này thì Trần Hào lập tức cảm thấy lúng túng.
Lý Kiều Ân cũng khó xử ho khan một tiếng: “Đương nhiên là nhờ Khải Minh giúp rồi, còn Trần Hào nữa, cậu ta cũng giúp tôi rất nhiều!”
“Khải Minh á hả?”
Khi họ nghe thấy tên của Khải Minh thì hai người Lý Thư Hàm và Trần Lâm đều đồng thời lo lắng.
Trên thực tế, Lý Thư Hàm đã hỏi rất nhiều thông tin của các học sinh cùng khóa trên đường đỉ, giống như cô ấy không đến từ thành phố Hoàn Kim mà là du học sinh mới về nước vậy.
Cô ấy không biết gì cả nên liên tục hỏi han tất cả các thông tin của người khác.
Cho đến khi Trần Lâm hỏi vì sao Khải Minh không tới thì Lý Thư Hàm cũng cảm thấy tò mò theo.
Vì vậy lúc này bọn họ thật sự rất muốn biết lý do tại sao Khải Minh không đến! Xét cho cùng thì hiện tại, Khải Minh hơi nhạy cảm với Trần Lâm và Lý Thư Hàm.
“Đúng vậy, có thể các cậu vẫn chưa biết chuyện này! Khải Minh cực kỳ giỏi, cậu ta rất khác so với trước đây!”
Lý Kiều Ân nói với một vẻ mặt biết ơn.
Trần Lâm và Lý Thư Hàm trong lòng lại nghĩ khác, vì sao họ lại không biết Khải Minh đã thay đổi nhỉ? “Hừ, không phải chỉ quen biết thêm vài người sao? Có như vậy thôi thì đặc biệt ở chỗ nào chứ?”
Trần Hào cũng không nề nang gì mà nói.
Khải Minh đã cướp đi sự chú ý của mọi người, điều này khiến cho vị trí của Trần Hào trong lớp không còn như xưa, trước đó mọi người chỉ đều bàn luận về anh ta và Lý Hải Dương mà thôi.
Bây giờ thì tất cả bọn họ chỉ bận nhắc tới Khải Minh.
Nghe mọi người nói vậy thì bỗng nhiên có một người hét lên: “Nhìn xem, đó không phải là Khải Minh sao? Tại sao cậu ta lại đến tòa nhà đằng kia chứ?”
“Cái gì?”
Mọi người đều ngạc nhiên, cho nên bọn họ lập tức quay lại xem để coi có phải là Khải Minh hay không.
“Thực sự là Khải Minh!”
Trần Lâm cực kỳ kinh ngạc.
Sau đó cô ta đã gửi vài tin nhắn cho Khải Minh, kết quả là anh đã không trả lời lại.
Mấy ngày nay Trần Lâm liên tục ngẫm nghĩ về người nọ, cô không biết anh có cảm tình gì với mình không nữa.
Lý Thư Hàm lại sung sướng cực kỳ, thế nhưng sau đó thì trong lòng cô ta đột nhiên cảm thấy buồn bã.
Khải Minh học giỏi nên hiện giờ đã đậu vào trường đại học Kinh tế rồi, nhưng mà anh chẳng đối xử tốt với cô hơn chút nào cả, cứ lạnh nhạt đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Tóm lại, hiện tại hai người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Lý Kiều Ân nhìn thấy gì đó thì lập tức hỏi: “Trần Lâm, Thư Hàm! Có phải hai người với Khải Minh đã xảy ra chuyện gì ð Hoàn Kim không?”
“Không có, đám người bọn tôi có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ? Nếu mà có thì chắc là việc Khải Minh lúc trước đối xử với ai đó rất tốt, nhưng bây giờ lại xem người kia như người dưng vậy! Ha ha!”
Trần Lâm đùa giỡn.
“Xùy, không phải chỉ một lần như vậy thôi sao? Có gì ghê gớm đâu chứ? Ai nói Khải Minh đối xử với tôi như người xa lạ hả?”
Lý Thư Hàm cảm thấy khó chịu.
Thấy hai người sắp cãi nhau thì một người khác nói chen vào: “Thôi được rồi, chúng ta qua đó ngồi di, thuận tiện chờ Khải Minh đi ra rồi chào hỏi một tiếng.
Để xem thử cậu ta trả lời ai trước!”
“Được rồi, nhân tiện cho Khải Minh một bất ngờ nhỏ.
Đợi cậu ta nhìn thấy tụi mình thì chắc chắn bị dọa đến hết hồn cho mà xem!”
Lý Kiều Ân cũng mỉm cười.
Trần Hào lại cảm thấy ghen tị, thế nhưng khi thấy mọi người đi qua kia ngồi thì anh ta cũng chạy theo sau.
Mà lúc này, Khải Minh lại bước ra từ tòa nhà phía bên kia đường…